Trời dần dần tối lại. Trong mỗi chiếc lều chỉ còn lại một ngọn đèn dầu vàng vọt.
Chúng tôi ngồi quây quần bên ánh sáng leo lét ấy, mắt to trừng mắt nhỏ, chẳng ai nói câu nào.
Tôi khẽ gọi một tiếng:
“Sư phụ, nói tôi nghe đi — rốt cuộc phải làm sao mới tìm được lối vào của Âm
Khư?”
Chẳng phải trong lòng người đã có kế hoạch sẵn rồi sao?”
Lão Giang lập tức trừng mắt, giọng lạnh tanh: “Bây giờ là giờ nghỉ ngơi. Cậu mà còn lắm mồm, ta lấy chỉ khâu cái miệng lại bây giờ.”
Ngân Linh “phì” cười thành tiếng.
Kết quả là, lão Giang không những không mắng, mà còn khen cô ta “dễ thương”. Tôi nghẹn một bụng tức — nếu không phải biết chắc đ.á.n.h không lại, có lẽ tôi đã dạy cho lão già đó thế nào là công bằng rồi.
Lâm Kiến Nghiệp thấy thế liền vỗ vai tôi, khẽ an ủi:
“Sư phụ cậu là người ngoài cứng trong mềm, nói năng khó nghe thôi. Thật ra ông ấy sợ cậu lỡ làm kinh động đến thứ gì bên ngoài… sẽ xảy ra chuyện không hay.”
Tôi khẽ hỏi lại: “Thứ bên ngoài… là gì?”
Nói rồi, tôi vén nhẹ mép lều nhìn ra ngoài chỉ thấy một vùng hoang vu trống rỗng, chẳng có gì cả.
Lâm Kiến Nghiệp lại bảo tôi nhắm mắt nghe. Tôi tập trung lắng tai thật lâu, ngoài tiếng gió đêm thổi cát bay lạo xạo, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có.
Ông ta gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng rồi, chính là tiếng cát đó.”
“Hửm?”
Tôi vẫn chưa hiểu, Lâm Kiến Nghiệp bèn giải thích: “Thật ra ở Âm Khư có một bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803445/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.