Chiếc xe tải chỉ dừng lại một lần giữa đường, để mọi người giải quyết nhu cầu cá nhân.
Ngoài ra, chuyện ăn uống đều được giải quyết ngay trên xe. Mặt đất gồ ghề, ổ gà ổ voi chi chít khiến xe chạy vừa chậm vừa xóc nảy, mà càng đi sâu, cảnh vật lại càng hoang vắng tiêu điều.
Vài lần, Lâm Kiến Nghiệp mất kiên nhẫn, hỏi lão Giang bao giờ mới dừng lại, lão chỉ đáp mỗi một câu: “Gần rồi, gần rồi.”
Đôi mắt ông ta cứ dính chặt lấy cái la bàn, không rời nửa tấc.
Điều khiến tôi thấy lạ là lần này, Ngân Linh lại đặc biệt ngoan ngoãn, có thể ngồi yên suốt, chỉ thỉnh thoảng quay sang ngó đông ngó tây, trông cái gì cũng thấy mới lạ, đầy hiếu kỳ.
Chẳng qua là, cứ một lát cô bé lại líu lo gọi:
“Sư phụ, sư phụ, người xem con chim lông xù kia đáng yêu chưa kìa!”
“Sư phụ, sư phụ, sao cây ở đây trụi lá hết thế ạ?”
“Sư phụ, sư phụ, người xem, ở đằng kia còn có…”
Hạ Lan Tuyết bị Ngân Linh làm cho sắp phát điên, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại sáu chữ:
“Nhắm mắt, tĩnh tâm, đừng nói.”
Cô ấy bảo Ngân Linh bớt nói nhảm, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, nhưng Ngân Linh lại chẳng yên nổi.
Tôi thầm thấy kỳ lạ — dù sao cô ấy cũng là người của Kỳ Lân, sao lại ngây ngô như lần đầu ra ngoài vậy? Ngân Linh bĩu môi, tay cầm một chiếc lá xé qua xé lại: “Cứ ghét con nói nhiều thế, sao người không đi nhận một cái bình vôi làm đệ tử cho rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803444/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.