Nụ cười quái dị ấy chỉ lóe lên trong thoáng chốc. Khi tôi nhìn lại, nó đã biến mất không dấu vết — Lâm Kiến Nghiệp thậm chí còn tỏ vẻ quan tâm, hỏi tôi có đ.á.n.h rơi thứ gì không.
Tôi gãi đầu, nói không có gì, dặn ông ta nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Về phòng, tôi cứ phân vân không biết có nên kể chuyện này cho lão Giang không. Nhưng nhìn sang, lão đã ngáy o o như sấm, tiếng vang ầm ầm khiến tôi chỉ muốn đạp cho một cái.
Đôi lúc tôi thật sự nghi ngờ mình có phải đệ tử của lão không nữa — chẳng có chút “yêu thương đồ đệ” nào hết. Cái giường to như thế mà lão chiếm gần hết, khiến tôi phải co ro trong góc ngủ tạm.
Một đêm không mộng mị. Khi tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn sáng. Bữa sáng hôm ấy đặc biệt phong phú ,ngoài bánh bao trắng hấp còn có canh thịt nóng hổi.
Ăn uống no nê xong, chúng tôi chuẩn bị lên đường. Không ngờ là trung đội trưởng Trương cũng muốn đi cùng. Ông ta nói đã xin chỉ thị cấp trên.
Lệnh từ trên đưa xuống là: nhiệm vụ lần này cực kỳ nguy hiểm, mà họ có súng, nên phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đội khảo cổ, đồng thời cũng hỗ trợ cho chúng tôi.
“Trung đội trưởng Trương anh khách khí quá rồi!” — lão Giang vừa nói, vừa đảo mắt tính toán xem có nên nhận lời hay không.
Lâm Kiến Nghiệp lại thay lão từ chối:
“Chúng tôi đã làm phiền các anh lính lâu như vậy, thật sự thấy áy náy, không dám phiền thêm nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803443/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.