Sau khi trở về quán trọ, lão Giang ôm chặt những mảnh long cốt trong tay như báu vật. Rồi ông quay sang dặn tôi về phòng lấy vài món đồ.
Ba món mà lão Giang bảo tôi lấy lần lượt là một tấm vải nhung đen, một chiếc đèn pin nhỏ và một cái kính lúp.
Đến lúc này thì dù có ngốc tôi cũng hiểu: mấy mảnh long cốt kia chắc chắn không đơn giản. Tôi vội vàng chạy “thình thịch thình thịch” lên lầu lục tìm.
Sau đó, lão Giang dẫn tôi sang gõ cửa phòng của Hạ Lan Tuyết.
“Có ở trong không, Tứ muội? Tôi có phát hiện lớn, tốt nhất là chúng ta cùng xem.” Lão Giang hớn hở.
“Vào đi.” Giọng nói lạnh nhạt truyền ra.
Chúng tôi đẩy cửa bước vào, ngay lập tức một mùi hương thanh khiết tràn ngập căn phòng, khiến cả thân thể lẫn tinh thần đều thư giãn.
Lúc này, Hạ Lan Tuyết đang mặc áo xám đơn giản ngồi ngay ngắn trước bàn. Bàn tay trắng muốt cầm một chiếc ấn chạm khắc tinh xảo, khẽ ấn trong lư hương hình hoa sen.
Tôi nhỏ giọng hỏi lão Giang: “Bà ấy đang làm gì vậy?”
Lão Giang ghé tai giải thích: “Đây là hương đạo. Trước tiên phải rải lớp tro, sau đó tạo hình, cuối cùng mới đốt hương. Đây là nghệ thuật được truyền mấy trăm năm, nổi tiếng không kém trà đạo. Giờ thì ít ai còn biết, Tứ muội là một trong số ít người chơi được như vậy.”
Nghe thế, tôi nhìn Hạ Lan Tuyết đang ngồi giữa làn khói hương, quả thật mang một vẻ đẹp rất khác.
Trái ngược với sự tĩnh lặng của bà, bên cạnh, Ngân Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803432/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.