Thẩm Tiểu Vũ chạy nhanh đến mức tôi thật sự nghi ngờ, không biết cái danh “Hắc Đao Kỳ Lân” của hắn có phải nhờ bản lĩnh bỏ trốn mà được phong cho không nữa.
Đúng lúc tôi cũng định chuồn thì sau gáy lại bị lão Giang túm chặt, vẫn là hai câu quen thuộc:
“Lý Kinh Lam, cậu có thật sự nghĩ tôi nóng nảy lại khắc c.h.ế.t đồ đệ không?”
“Không… không có, bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi.” Nhìn lưỡi đao đen sắp kề lên cổ mình, tôi vội vàng giải thích.
Lão Giang hừ một tiếng: “Tôi còn thấy cậu đem Đại Hổ giao cho hắn trông rồi.”
Cái giọng điệu kia y hệt như một cô vợ nhỏ ghen tuông. Tôi biết cãi cũng vô ích, đành đ.á.n.h trống lảng:
“Sư phụ à, mai chúng ta rời khỏi Bắc Bình rồi, nếu không đi ăn Đông Lai Thuận một bữa thì sau này e chẳng còn cơ hội ăn lẩu dê chính gốc nữa đâu.”
Vừa nghe nhắc đến lẩu dê, nước dãi của lão Giang suýt chảy ra, đao lập tức thu về: “Còn chờ gì nữa, đi thôi!”
Thịt dê chấm vừng với hoa hẹ, cái hương vị đó đúng là tuyệt diệu!
Ăn liền năm đĩa thịt, lão Giang hoàn toàn quên mất chuyện Thẩm Tiểu Vũ, cả hai chúng tôi chỉ nghĩ phải tranh thủ bồi thêm chút mỡ, kẻo sau này đói rã người.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi hội họp với thầy trò Hạ Lan Tuyết rồi cùng nhau lên đường.
Điều khiến tôi thấy kỳ lạ là Ngân Linh lại vác theo cái sọt tre cao hơn cả người. Lần này chúng tôi đi xa, bình thường mang theo đã thấy vướng, thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803431/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.