Tôi chưa kịp nghĩ thêm thì lão giả ngồi giữa đã dứt khoát tuyên bố:
“Được rồi! Nhiệm vụ lần này giao cho Giang Đông Hổ và Hạ Lan Tuyết. Nhân tiện dẫn cả đồ đệ của các ngươi đi rèn luyện.”
“Dẫn bọn họ?” Lão Giang kinh hãi nhìn tôi và Ngân Linh.
“Ngài định làm cho quan tài ở Bắc Bình đắt hàng sao?”
Lão giả khẽ vỗ vào tay vịn xe lăn:
“Cậu hiểu sai rồi. Lần này chỉ cần làm rõ hai chuyện. Thứ nhất, đội khảo cổ Âm Khư rốt cuộc gặp chuyện gì. Thứ hai, tìm được lối vào thật sự của Âm Khư. Nhớ kỹ, sau khi tìm được lối vào phải lập tức quay về, tuyệt đối không được xuống mộ.”
“Nhưng mà…” Lão Giang còn định nói gì đó.
Lão giả bình thản đáp: “Cậu nên biết kỷ luật của Kỳ Lân.”
Không hiểu sao, rõ ràng ông ta mỉm cười, nhưng khí lạnh toát ra lại nặng nề như núi Thái Sơn đè xuống.
Lão Giang lập tức rùng mình, cùng Hạ Lan Tuyết đứng bật dậy, nghiêm trang hô lớn: “Chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Mỗi một lời hứa họ đều nói ra dõng dạc, vang vọng khắp phòng.
Ngay sau đó, lão Giang lại kéo tôi đứng lên, bắt tôi và Ngân Linh cũng phải làm cam kết.
Cuộc họp kết thúc, mọi người cùng tiễn vị lão giả kia rời đi. Trong mắt ai nấy đều lộ ra sự kính trọng khác thường. Ngay cả mấy tên Hắc Đao Kỳ Lân cũng phải đợi cho đến khi bóng lưng ông ta hoàn toàn khuất hẳn mới dám mở miệng.
“Không ngờ đã mười năm trôi qua, Âm Khư vẫn lại xảy ra chuyện…” Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803430/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.