Tôi nhịn không được chen vào:
“Đội khảo cổ Âm Khư chẳng phải đã cầu cứu khẩn cấp sao? Mình ở cái thị trấn nhỏ này dây dưa mãi có ổn không?”
Lão Giang liếc tôi một cái:
“Cậu biết cái gì. Đội khảo cổ mất liên lạc từ lâu rồi, đi sớm đi muộn cũng không khác nhau mấy. Nhưng nếu lần này lần theo được manh mối, có thể tìm ra luôn cửa vào là tin tốt. Nghe rõ đây, trong nghề này, mọi manh mối từ trên trời rơi xuống đều là lộc trời, không được phép bỏ qua!”
Hồi đó tôi còn tưởng ông lấy giọng tiền bối ra dạy đời, nên nghe mà chẳng để tâm lắm. Về sau trải qua nhiều chuyện, tôi mới hiểu ông nói không sai.
Hẹn sáng mai ghé tiệm t.h.u.ố.c Đông y Lương Y Đường, Ngân Linh liền xua tay đuổi chúng tôi ra khỏi phòng:
“Thối c.h.ế.t đi, hai người tối nay nhất định phải tắm rửa cho sạch sẽ.”
Cô bé vừa bịt cái mũi nhỏ vừa làm bộ đáng yêu. Tôi lỡ nhìn lâu một chút, liền bị cô nàng trừng mắt, rồi quay sang níu áo Hạ Lan Tuyết gọi “sư phụ” với vẻ nũng nịu.
Hạ Lan Tuyết gật đầu, ra hiệu cho chúng tôi mau về phòng.
Quay về, Lão Giang giơ cánh tay mình lên ngửi ngửi như ch.ó đ.á.n.h hơi: “Ừm… đúng là có mùi thật.”
Nói xong ông ta còn xông tới hít hít trên người tôi. Cái tư thế mờ ám đó, tôi thề cả đời không muốn nhớ lại lần thứ hai.
Dưới sự ép buộc của ông ta, tôi và Lão Giang đành phải tắm nước nóng một trận ra trò. Cũng nhờ vậy tôi mới biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803433/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.