Tôi không ngờ mấy bà lão mù già xấu xí kia, thân phận thật lại trẻ đẹp đến vậy, tôi nhìn mà đứng hình mất mấy giây!
Thiếu nữ ấy c.ắ.n chặt môi, đầy hận ý rút ra một cây roi dài có gai từ sau thắt lưng, vung quất về phía tôi, vừa quất vừa quát: “Giết c.h.ế.t mày, đồ nhãi ranh!”
Cô ta lao tới như không còn sợ chết, Lão Giang cảm thấy tình hình không ổn, định lao tới che chắn cho tôi thì bị bà lão mù kia vướng lại, không thể thoát thân.
Tôi cố giương cung, nhưng cây roi như có linh tính, quấn lấy cung dài của tôi rồi quăng mất. Lúc này tôi mới hiểu rõ thực lực bên kia chênh lệch cỡ nào!
Tôi không suy nghĩ nhiều vội chạy vào đám đông, nhưng bất chợt một roi đ.á.n.h vào lưng làm tôi rách da chảy máu, đau đến muốn khóc.
Cô gái ấy tuy sắc đẹp tuyệt trần, nhưng ra tay thật tàn nhẫn.
Khi tôi ngoảnh đầu lại, thiếu nữ lại đeo lên mặt nạ giả da người, khinh bỉ cười: “Những ai đã trông thấy dung mạo ta, phải chết!”
Một roi vung thẳng vào cổ tôi, trong khoảnh khắc hiểm nghèo, một mũi tên răng sói bay tới cứu sống tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang, hóa ra là trấn trưởng mới.
Người dân Trấn Sấm khác cũng đồng loạt kéo cung b.ắ.n mũi tên tiếp ứng. Bà lão mù kia thấy tình thế nguy cấp, ném vào đám người một quả khói rồi la lên: “Muội muội, nhanh chạy!”
Khói dầy đến nỗi chúng tôi không mở được mắt; khi khói tan, bà lão mù và cô thiếu nữ mỹ lệ đã biến mất mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803424/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.