Nhìn vào cuộn da người mỏng như cánh ve, toát ra từng tia âm khí quỷ dị, gương mặt lão trấn trưởng cứng đờ lại.
Chỉ nghe ông run giọng nói: “Chữ Diệt… đây thật sự là thứ chữ đã thất truyền mấy ngàn năm!”
Hồi lâu sau ông mới phản ứng, hỏi tôi và Lão Giang lấy nó từ đâu. Tôi cũng không giấu nữa, đem chuyện ở thôn Túy Thủy làm sao g.i.ế.c được huyết sát, mở ra chiếc hộp đồng, kể lại rành rẽ.
Lão trấn trưởng nghe xong mặt mừng rỡ, nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn: “Kinh Lam, không ngờ sau khi rời khỏi Trấn Sấm con lại gặp được kỳ ngộ như thế, chẳng lẽ tất cả đều là an bài của số mệnh? Xem ra lời tiên tri là thật, Trấn Sấm cuối cùng cũng có hy vọng rồi…”
Ông ta lẩm bẩm,khiến tôi và Lão Giang không khỏi nghi hoặc, vội hỏi: “Lời tiên tri gì?”
Lúc này lão trấn trưởng không còn vẻ đối địch ban nãy, mà bước đến xoa đầu tôi, khẽ gọi một tiếng: “Đứa trẻ ngoan.”
Tôi sững sờ, bởi trong tiếng gọi ấy lại ẩn chứa sự kính sợ. Phải biết rằng lão trấn trưởng chính là bậc cao niên có uy vọng lớn nhất Trấn Sấm, một lời hô liền trăm người hưởng ứng. Còn tôi chỉ là đứa nhỏ từng bỏ trốn, tại sao ông ta lại phải kính sợ tôi? Lão Giang tiếp tục gặng hỏi: “Lão trấn trưởng, rốt cuộc Trấn Sấm dính phải lời nguyền gì?”
Lần này lão trấn trưởng không còn giấu nữa, chống gậy ngồi xuống, giọng trầm đục:
“Tất cả phải nói từ tổ tiên của chúng tôi, Ôn Thao. Ôn Thao vốn là từ đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803425/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.