Đợi đến khi hai bà lão mù rời đi, Lão Giang rốt cuộc cũng phát hỏa. Ông “xoẹt” một tiếng rút thanh Đao đen ra nửa chừng:
“Đến hôm nay ta mới lần đầu tiên nghe có kẻ dám gọi ta là ‘lão già khốn kiếp’!”
Tôi không nhịn được mà cười trộm ở một bên, Lão Giang lại giọng chua cay chĩa vào tôi: “Đừng quên, người ta còn gọi cậu là ‘thằng nhãi ranh’ đấy.”
Chuyện này thì tôi chẳng để trong lòng, dù sao tôi cũng chỉ là một thằng học trò rách nát. Nhưng Lão Giang thì khác! Danh chấn thiên hạ – Hắc Đao Kỳ Lân, ai mà ngờ cuối cùng lại bị mắng thành “lão già khốn kiếp”.
Chúng tôi rón rén quay về căn nhà công, tiếng ngáy của Đại Hổ vang trời. Hèn chi bọn họ không hề phòng bị gì, hóa ra tên này vẫn luôn làm bình phong.
Nghĩ vậy, tôi liền ôm chặt lấy Đại Hổ, còn Lão Giang thì nhắc nhở phải suy tính kỹ càng xem ngày mai nên đối phó đám người khó chơi kia thế nào.
“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, giờ nghĩ cũng vô ích thôi.”
Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng tôi lại nghĩ: dù gì bọn chúng cũng muốn g.i.ế.c ‘lão già khốn kiếp’ trước, đối sách tất nhiên phải để Lão Giang lo rồi. Nói xong, tôi ôm mèo mà ngọt ngào chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, bà lão mù gõ cửa đúng giờ, bảo chúng tôi ăn chút cháo lót dạ, trưa sẽ bày tiệc khoản đãi.
Chúng tôi cười gật đầu, nhưng trong lòng thì hiểu rõ: đây chính là một bữa Hồng môn yến! Đám người ấy không còn muốn diễn trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803422/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.