Khi tôi bước ra khỏi từ đường, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lão Giang nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của tôi, liền biết chắc chắn vừa xảy ra chuyện.
Ông đưa ánh mắt lo lắng nhìn tôi, định hỏi rốt cuộc có chuyện gì, nhưng tôi chỉ kéo tay ông đi thật nhanh.
“Thiếu gia Kinh Lam, không đi dạo thêm một vòng sao?” – bà lão mù đứng ở cửa hỏi.
“Không, không đi nữa.”
Lão Giang lập tức đứng ra chống chế: “Cha mẹ của thiếu gia mất ngay trong từ đường, giờ nhìn lại cảnh cũ thì xúc động thôi…”
“Thế mai nhớ sang ăn cơm nhé, chúng tôi chuẩn bị nhiều món ngon lắm.” Bà lão mù cười tiễn chúng tôi.
Về đến chỗ ở, lão Giang đóng chặt cửa sổ, xác nhận không ai theo dõi rồi mới nghiêm giọng:
“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”
Tim tôi vẫn còn đập loạn, nhìn ông nói một câu lạnh lẽo:
“Ông tin không? Tổ tiên của tôi – Ôn Thao hóa ra là một con yêu quái.”
“Yêu… yêu quái?”
Điếu t.h.u.ố.c trên tay lão Giang suýt rơi, ông ho sặc liên tục.
Tôi vội rót cho ông một chén trà, rồi kể lại tường tận những gì vừa xảy ra trong từ đường.
Vì Đại Hổ nghịch ngợm mà tấm vải đen bị hất tung, để lộ bức chân dung tổ tiên. Người trong tranh mặt chữ điền, mặc giáp đỏ rực của võ tướng. Nhưng ngay giữa trán lại mọc thêm một con mắt thứ ba.
Họa công còn đặc biệt vẽ con mắt ấy quỷ dị đến mức tôi có cảm giác nó còn chớp một cái với mình.
Tôi run giọng kể:
“Hôm qua ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803421/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.