Thấy tôi còn chần chừ, lão Giang bỗng túm mạnh kéo tôi đứng dậy: “Có thứ gì đó đang tới gần, chạy mau!”
Nhờ câu nhắc tôi mới nhận ra trong đêm đang nổi lên những tiếng vo ve rền rền.
Nhìn ra thì thấy cả một đám côn trùng đỏ bay ập tới, dày đặc như cơn bão cát đỏ, ào ào lao về phía tượng đá Thao Thiết.
Tôi vội chạy bám sau lão Giang, gồng hết công xuất của chân mà chạy. Lúc đó chúng tôi không còn bận tâm người ta có phát hiện hay không — mạng sống là trên hết.
May mắn là bầy côn trùng đỏ không đuổi theo chúng tôi mà chỉ bay quẩn quanh tượng Thao Thiết, như đang canh giữ một thứ gì đó.
Khi đã men vào sâu trong Trấn Sấm và không còn thấy bóng dáng của đám côn trùng nữa, chúng tôi mới hạ thấp tốc độ, nhẹ nhàng lẻn về căn nhà công cộng. Có vẻ cả bọn bà lão mù và dân trong trấn đều e dè trước bọn côn trùng, trên dọc đường nhà nào cũng đóng chặt cửa.
Về đến nhà, lão Giang hỏi tôi: “Bọn côn trùng đó là gì?”
Tôi lắc đầu: “Tôi không biết, đây là lần đầu tôi thấy loại này.”
“Lần đầu?” lão Giang tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi giải thích: “ Trấn Sấm cấm người sống đến gần bốn tượng đá trấn bên bờ đảo; chỉ có đội mai táng chuyên môn mới được phép chôn người c.h.ế.t ở đó. Hồi nhỏ tôi ham chơi, rủ Nhị Đản với Cẩu Tam ra đảo xem, nửa đường bị bắt về và bị cha mẹ đ.á.n.h mấy ngày, từ đó không dám bén mảng nữa.”
Lão Giang nhận xét:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803420/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.