“Điều kiện gì? Chỉ cần không trái nguyên tắc của Kỳ Lân, tôi đều đồng ý.”
“Thứ nhất.” – tôi giơ một ngón tay “Từ nay không được giấu tôi nữa.”
“Ý cậu là?” – lão còn giả vờ ngây ngô.
Tôi liền gằn giọng: “Nói cho tôi biết âm khư thật sự là gì. Và tất cả những gì các ông biết về thân phận của tôi.”
Lão Giang vội cười xòa: “Chuyện đó dọc đường sẽ từ từ kể cho cậu nghe…”
Tôi lạnh mặt: “Tôi không vui đâu. Mà một khi không vui thì trí nhớ tôi hay tệ đi. Ơ, Trấn Sấm… Trấn Sấm ở đâu ấy nhỉ? Tôi từng đến đó chưa?”
Lần đầu tiên, lão Giang lộ rõ vẻ bất lực. Ông nhìn tôi bằng ánh mắt nặng trĩu, im lặng suốt một phút rồi mới nói:
“Cậu thật sự muốn biết à? Với một người mới, biết càng nhiều thì càng gần âm phủ.”
Tôi vắt chân chữ ngũ, nhún vai: “Tôi thích thế.”
“Được.” Lão Giang nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa, lên phòng họp tầng hai.”
Nói xong ông quay người bỏ đi, còn cố tình dập mạnh cánh cửa, phát ra một tiếng “rầm” nặng nề.
Nhìn bóng lưng ông, tôi chỉ biết thở dài. Dù ông không nhờ, tôi cũng phải quay lại Trấn Sấm một chuyến.
Bởi tôi có một linh cảm rất mạnh mẽ lần này có thể sẽ tìm ra bí mật thân thế của mình.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng tôi lại trào lên một dự cảm xấu: Trấn Sấm đang chờ chúng tôi bằng một âm mưu cực lớn, chuyến đi này e rằng khó mà toàn mạng trở về.
Vì vậy, trước khi đi, tôi nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803416/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.