Thời gian từng phút từng giây trôi qua. Kim đồng hồ càng lúc càng gần điểm bảy giờ!!!
Nói thật, tôi đã căng thẳng đến mức như con chim bị cung tên dọa sợ, ngay cả tiếng nhỏ giọt trong hang cũng làm tôi tưởng như Huyết sát sắp lao tới.
Đột nhiên, tôi thấy lão Giang trên xà nhà đã rút nửa lưỡi Hắc Đao ra, còn Hạ Lan Tuyết – người vốn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ bỗng chốc mở mắt ra.
Tôi biết ngay: Xong rồi, thứ quỷ quái kia đến rồi!
Quả nhiên, trong lối mộ vọng lại tiếng cười rợn người, khi gần khi xa, âm trầm ma mị, khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi nhịn không nổi, ló nửa cái đầu ra, chỉ muốn nhìn xem “huyết sát” trong truyền thuyết rốt cuộc trông thế nào? Có giống với bức vẽ của Khổng Nhị Cẩu hay không? Rồi tôi thấy giữa khe hở của hai cánh cửa mộ, từ từ ló ra một gương mặt nhọn hoắt, trắng bệch như giấy.
Gương mặt đó trơn nhẵn, không hề có mắt, vậy mà tôi vẫn cảm nhận được nó đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình. Còn tôi, cũng trợn to mắt nhìn thẳng lại nó.
Cứ thế giằng co mấy giây, cuối cùng tôi hét lên một tiếng thất thanh!
Lão Giang trên xà nhà lập tức quát nhắc: “Nó thấy cậu rồi! Chạy đi, chạy vào trong!”
Lúc đó tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, đứng phắt dậy, cắm đầu bỏ chạy. Nhưng chạy được mấy bước lại thấy sai sai – đại mộ này vốn kín mít, chỉ có một lối vào, vậy tôi chạy vào đâu được nữa?
Ngoảnh lại thì thấy huyết sát đã bước hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-pha-co-mo/4803414/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.