Người đời nói đào hát là kẻ vô tình.
Người đời còn bảo đào hát luôn thích nói đùa.
Luôn đem lời nói của đào hát xem là một trò đùa.
Cuối cùng kẻ vô tình bạc nghĩa.
Lại chính là người đời.
Đây là lần đầu tiên Vương Nguyên tiếp cận với cuộc sống của Vương Tuấn Khải, cậu nhìn quanh phòng ngủ của y, nhìn đến những vật dụng hằng ngày ngay cả giường ngủ cũng nhìn, mỗi thứ cậu đều khắc ghi vào trong đầu của mình. Cậu tìn tưởng sau này cậu sẽ cùng Vương Tuấn Khải sống ở đây, cho nên cậu muốn ghi nhớ những thói quen của Vương Tuấn Khải thật tốt.
Một người đàn ông vừa đẩy cửa vào, Vương Nguyên còn tưởng là Vương Tuấn Khải nên cậu liền vui vẻ mà chạy đến, không ngờ người này chính là người theo hầu hạ y. Nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Tuấn Khải, kẻ luôn đi theo sau y có lẽ chính là người này.
Người nọ nhìn thấy Vương Nguyên phản ứng đầu tiên chính là hoảng hốt, kế tiếp là lập tức vội lui ra ngoài rồi đóng cửa lại, trên miệng vẫn không ngừng nói: "Xin lỗi xin lỗi......Là tiểu nhân thất lễ, tiểu nhân........Không nghĩ tới......Trong phòng tướng quân...Sẽ có cô nương......Là lỗi của tiểu nhân........Tiểu nhân cái gì cũng chưa thấy!" Người ngoài cửa vội vàng giải thích, Vương Nguyên thì bật cười tựa người vào cánh cửa: "Ý của ngươi chính là, Vương Tuấn Khải từ trước đến nay chưa từng đem cô nương nào vào đây sao?"
"Đúng vậy......Không chỉ có nữ tử mà bất luận kẻ nào cũng đều không thể vào phòng tướng quân......Nếu không phải vì hôm nay gặp chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-phan-dao-hat/1140347/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.