Trên đời này có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, chỉ là đối mặt hay trốn tránh là do tự mình chọn mà thôi. Nhưng ta chỉ có một mong đợi.
Mong đợi ngươi chiến thắng trở về.
Nhớ thương nhiều lắm, nhưng cuối cùng lại là một sai lầm.
Không quá nhiều hy vọng.
Trong lòng ta chỉ sợ ngươi giờ đây chỉ còn là một nắm tro tàn.
Cái gì là một đời.
Cái gì là toàn tâm toàn ý.
Vốn dĩ sự thật đều chẳng phải vậy.
Giống như pháo hoa, được bùng sáng, được nổi bật trong một chút rồi lại chợp tắt.
Từ sau khi Vương Tuấn Khải đi, Vương Nguyên cũng lui về ở ẩn, chẳng còn là vị đào hát nổi tiếng năm nào nữa.
Cậu nhận được lá thư cuối cùng của Vương Tuấn Khải là từ tên tiểu tư luôn bên cạnh y, sau đó không còn nhận được bất kì lá thư nào nữa.
Năm năm, không có chuyện nào mà thời gian không làm được.
"Tuyết rơi rồi."
Lại là một năm mới, trong đầu cậu giờ đây chỉ toàn là trống rỗng.
Đất nước cũng ngày càng sa sút, đời sống nhân dân thì càng lúc càng suy sụp, nhưng Vương Nguyên cũng chẳng bận tâm đến những chuyện này. Cậu hé miệng mỉm cười, đưa tay lên hứng bông tuyết đang rơi xuống: "Ngươi đã từng nói, sẽ không nói dối ta đúng không?"
Ngẩn người một hồi lâu, Vương Nguyên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần đi dọn dẹp phòng ở của mình lại một chút, trong lòng cậu vẫn tràn ngập niềm tin Vương Tuấn Khải sẽ trở về, đừng nhìn thấy dáng vẻ có chút trưởng thành và lãnh diễm này của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khai-nguyen-phan-dao-hat/1140348/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.