Chương trước
Chương sau
Vào những năm cuối đời nhà Thanh, mặc dù quốc sự vẫn còn hỗn loạn. Nhưng người dân vẫn còn có lòng hưởng lạc như trước.
Những rạp hát vẫn còn đó. Mặc dù bắt đầu xuất hiện những cô gái mặc trên người những bộ váy sườn xám, tóc uốn cong đầy quyến rũ ở trong những quán rượu, mới lạ thì mới lạ nhưng vẫn không có sức hút bằng những người đào kép ở rạp hát, vốn dĩ hai thứ này đều không thể so sánh được.
Người xưa thường nói, đào hát rất vô tình.
Nhưng người đời nào biết, người xem kịch chỉ luôn tập trung vào vai diễn ngắn ngủi của những đào hát ở trên sân khấu. Sau khi bức màn nhung buông xuống, bọn họ ở trong miệng những người khác vậy mà lại là những kẻ vô tình, lẳng lơ. Nhưng mà cũng rất buồn cười, ai lại đi để ý những vất vả của một đào hát đâu chứ, người nào mới là vô tình có lẽ chỉ có đào hát mới biết được.
............
"Chỉ truyền dưới chân núi cây hoa lan thảo.
...........
Hi trung quải niệm phán quân còn
........"
Người trên đài hát lên một hí khúc, múa may ống tay áo của mình, thân ảnh vô cùng xinh đẹp. Dưới sân khấu có rất nhiều người đến xem, có vị đại thiếu gia nhà giàu nức tiếng, có một lão gia nhà ở đầu phố, còn có anh chàng bán bánh rán ở một góc chợ....Không những thế còn có thêm một tướng quân mới đến đây nhận chức không bao lâu - Vương Tuấn Khải.
Người ở đây đều hay gọi hắn là Khải gia, bởi vì nơi Đại Thành này cũng không phải là một thành phố phồn hoa gì cho cam, y được đưa đến nơi này làm quan chín mười phần là chắc chắn sẽ không chuyển đi đến đâu nữa. Những người ở đây đều hiểu rõ, mà Vương Tuấn Khải lại còn hiểu rõ hơn. Thật ra y cũng không để ý đến chuyện thăng quan tiến chức cho lắm, y chỉ muốn có một cuộc sống tốt là được, cần gì phải để ý đến những chuyện chức quyền.
Vương Tuấn Khải cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
"Hay! Hát hay lắm!"
Dưới sân khấu người nghe thổn thức, trên sân khấu đào hát mỉm cười cúi người nói lời cảm ơn, tuy rằng lớp trang điểm trên mặt rất đậm, khóe mắt ửng đỏ nhưng vẫn không che đậy được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt kia. Đây là một đào hát rất có tiếng trong thành, không chỉ hát hay mà còn rất xinh đẹp, nhưng chỉ có một điều khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là..... là một nam tử.
Vương Tuấn Khải nhịn không được mà tiếp tục vỗ tay, khi còn bé y cũng có vài lần được mẹ dẫn đi xem hát, nhưng chưa từng nghe qua thanh âm nào khiến người ta mê muội đến vậy.
Sầu muộn như tiếng chuông cuối cùng được vang lên, trong vắt giống như bạc hà còn thấm đẫm chút sương sớm.
Vướng Tuấn Khải đứng dậy, lần đầu tiên trong đời dùng đến thế lực của chính mình mà đi vòng ra phía sau hậu trường, hôm nay y quyết định phải gặp bằng được người này, người này quá đặc biệt, thanh âm cũng đặc biệt, diện mạo lại hơn người.
"Khải gia......Ngài không thể đi vào......" Một ông bác lớn tuổi đi lên chặn cửa, ông biết người đứng trước mặt mình là ai nhưng ông không thể để người này làm phiền đến đào chính của đoàn.
"Lưu thúc, cứ để ngài ấy vào đi." Một tiếng nói từ trong phòng vọng ra.
Thanh âm lúc này đã không còn giống như trên sân khấu, nhưng nghe vào tai lại rất quyến rũ. Vương Tuấn Khải đột nhiên nghĩ đến việc muốn đem người này về phủ của mình vì thế một bên y bắt đầu lên kế hoạch tính toán để lừa con người ta, một tay thì đẩy màn cửa ra bước vào trong phòng, mùi hương của phấn son thoang thoảng nhưng không làm người ta chán ghét, ngược lại cùng với ánh nến nhàn nhạt ở trong phòng càng khiến người kia thêm xinh đẹp.
"Mạo muội quấy rầy, ta chính là Vương Tuấn Khải..."
Tay người kia dừng lại, người đang ngồi ở trước gương quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mỉm cười nhẹ nói: "Ta biết, ta đương nhiên biết ngài là tướng quân mới đến đây nhậm chức không lâu - Vương Tuấn Khải." Lớp trang điểm trên mặt của cậu đã được mờ đi, lộ ra khuôn mặt của một cậu thiếu niên ngây ngô, đôi mắt sáng ngời cùng với đôi môi ửng đỏ hơi nhếch lên trông như hai cánh hoa đẹp vô cùng, mái tóc đen nhánh dài đến hông của cậu làm nổi bật thêm cho khuôn mặt xinh đẹp kia, Vương Tuấn Khải đột nhiên đưa tay giúp cậu vén tóc ra sau vành tai sau đó mới cảm thấy hành động của mình quá thất lễ vội rụt tay lại, chỉ thấy đối phương cong khóe môi mỉm cười: "Vương Tuấn Khải......Ngài thật sự rất khác với mọi người." Thu lại nụ cười, nhưng ánh mắt của cậu vẫn nheo lại trông có chút nghịch ngợm.
"Ngài cứ gọi ta là Vương Nguyên được rồi, nơi này cũng không có người cao quý nào, tướng quân không cần phải quá khách sáo." Vương Nguyên mời Vương Tuấn Khải ngồi xuống ghế: "Dùng chút trà không? Trà Ô Long được chứ?"
"Được."
Độ nóng của trà vừa phải, không quá nóng đến mức không uống được, cũng chẳng quá lạnh để uống hẳn một ngụm.
Vương Tuấn Khải không phải là người biết rõ về trà, nhưng y nghĩ có lẽ đây là loại trà ngon nhất mà y từng được uống. Y nhịn không được mà nói: "Vương Nguyên rất biết thưởng thức." Y búng ngón tay vào thành ly, phát ra một tiếng âm thanh trong trẻo.
Nghe lời nói của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên chỉ biết mỉm cười nhưng không nói gì, cậu đưa tay cầm bình trà rót cho y thêm một ly nữa: "Đây đều là của người khác tặng, ta cũng không biết chuyện thưởng thức trà là gì, bình thường cũng chẳng có ai cùng ta uống trà cả."
"Chỉ cần Vương Nguyên không chê, Vương Tuấn Khải ta bất cứ lúc nào cũng đều có thể ghé đến."
"Được, nhưng mà.......Tướng quân ngài chẳng phải vừa mới đến đây sao? Không biết ở trong phủ ngài đã biết được chuyện gì về ta rồi?"
Thật ra thì Vương Tuấn Khải do đi đường mệt quá cho nên muốn tìm một nơi ngồi nghỉ chân chút, trùng hợp lại nghe được Vương Nguyên đang hát nên mới tò mò đi vào bên trong, từ lúc nhậm chức đến nay y chưa từng nghe được chuyện gì của vị đào hát nổi tiếng khắp thành này cả. Chỉ biết chuyện trong thành có một gánh hát rất hay và có một đào hát rất xinh đẹp.
Nhìn Vương Tuấn Khải thật lâu, Vương Nguyên cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì, cậu đưa cánh tay trắng noãn của mình vòng qua cổ y, cả người Vương Tuấn Khải lập tức cứng đờ, y chỉ biết ngồi ngây người nhìn Vương Nguyên: "Tuấn Khải tướng quân à.....Thật ra.....Ta là nam tử." Giọng nói không hề vui đùa chút nào, chỉ là cậu nhìn y đang ngây người ra đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười. Dù sao đa số những người đàn ông tìm đến cậu đều có mục đích giống như Vương Tuấn Khải đây, là thấy vẻ đẹp của cậu mà mê mẩn nhưng khi nghe cậu nói rằng cậu là nam tử thì đã lập tức co giò bỏ chạy.
Vậy mà Vương Tuấn Khải lại không hề tỏ ra ngạc nhiên với câu nói này của cậu, trên mặc cũng chẳng xuất hiện sự chán ghét, y chỉ lắc lắc đầu rồi thuận tay kéo Vương Nguyên ngồi lên đùi của mình, hai tay y ôm lấy chiếc eo nhỏ của cậu.
"Chắc Vương Nguyên luôn dùng chiêu này để dọa không ít người theo đuổi ngươi phải không?"
"Hửm?" Lần này lại đổi thành Vương Tuấn Khải trêu đùa nhìn cậu, tay của y không an phận mà ở trên eo Vương Nguyên vuốt ve, Vương Nguyên bị chạm đến điểm nhột liền chỉ biết ngã mình vào người Vương Tuấn Khải, nhẹ giọng hỏi: "Cho nên thì sao? Khải gia cũng đã bị ta dọa sợ rồi sao? Hay là.........."
Vương Tuấn Khải bóp chặt eo cậu hơn một chút, khiến cho cậu càng nhích người đến gần y hơn: "Ta đây chỉ có thể nói, hôm nay là ngươi xui rồi dám dẫn hổ về hang thỏ."
Vương Nguyên thấy Vương Tuấn Khải ghé vào bên tai cậu thổi một hơi: "Thật không khéo rồi Vương Nguyên.......Nếu ngươi là nữ tử ta còn vốn tính toàn rằng sẽ mang ngươi về phủ, sau này chỉ ca hát cho ta nghe......Nhưng hiện tại, nếu Nguyên nhi là một nam tử...........Ưm....." Nói chưa dứt lời y đã nâng chiếc cằm tinh xảo của Vương Nguyên lên, ngay ở đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ kia mà cắn một ngụm xuống. Vừa hôn vừa mút không ngừng, được một lúc Vương Tuấn Khải lại cảm thấy chưa đủ thỏa mãn ở một nụ hôn, y bế Vương Nguyên lên ở bên tai của cậu vừa cắn vừa liếm nhẹ, thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ truyền vào trong tai Vương Nguyên: "Nguyên nhi, phòng ngủ của ngươi ở chỗ nào."
"Ưm.....Phía trước, ở cuối hành lang chính là...."
"Nghĩ kĩ chưa Nguyên nhi? Đem cả đời này giao cho ta? Vương Nguyên....Ta thật sự yêu ngươi."
"...Ta cũng yêu ngươi Vương Tuấn Khải."
Tình cảm này nên gọi là nhất kiến chung tình nhỉ. Tuy Vương Nguyên ít khi tin vào tình yêu, dù sao bản thân cậu chỉ là một đào hát, mỗi lần lên sân khấu là một vai diễn khác nhau bị người đời nói là kẻ hoa tâm này nọ, nhưng sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải là điều ngoại lệ đối với cậu. Từ lúc bắt gặp đôi mắt hoa đào vẫn luôn chăm chú nhìn cậu biểu diễn ở dưới khán đài, bản thân cậu đã biết mình xong rồi.
Bên ngoài trời đã về khuya, ngoài đình treo những ngọn đèn lồng hình hoa sen đầy tinh xảo.
Ở bên trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt của cây nến, trên giường có hai người nam tử đang quấn quýt lấy nhau, những tiếng va chạm cùng tiếng thở dốc tràn ngập trong phòng.
"Vương Tuấn Khải......Ưm......Hứa với ta....Chúng ta sẽ mãi bên nhau......Không lìa xa ưm......" Vương Nguyên không còn sức mà ôm cổ Vương Tuấn Khải, cậu híp mắt hưởng thụ.
"Được ta hứa với ngươi, chúng ta sẽ bên nhau đến mãi mãi về sau........"
======
Một bộ truyện cũ đã được tui edit từ rất rất lâu rồi, nay được đưa vào seri ngược của tui. Văn phong chỗ nào không đúng mn chỉnh sửa giúp tui với nha. Tui cảm ơn mn nhiều nè
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.