Long Tiểu Hoa đã nhà đi đã một canh giờ ba khắc. Nàng khôngthể không thừa nhận rằng trên thế giới này, duy nhất chỉ có Long phủ là có thểgọi là nhà, người nhà duy nhất của nàng chính là Mẹ kế đã kéo nàng từ trên đàidiễn xuống, thay nàng xử lý mọi chuyện và những người sống trong Long phủ. Rờixa nơi đó, nàng chẳng là gì cả, không phải tiểu thư, không phải cô gái đángthương, chỉ là một kẻ mà đến cả cái tên Long Tiểu Hoa cũng chẳng ai muốn gọi.
Dường như số phận đã định nàng phải dựa vào người khác mới cóthể sống được. Con đường đi làm cố định hằng ngày, chân nàng như con ngựa quenđường cũ hướng thẳng về nhà. Dường như ngoài con đường này, những con đườngkhác đều hoàn toàn xa lạ. Đúng là nàng chẳng có tài cán gì. Nàng ôm chiếc bàntính đứng trước cổng Long phủ, quyết định sẽ đem tặng Long Hiểu Ất vào sáng ngàykia. Hiếm khi nàng mới có lòng như vậy. Hắn không nên lãng phí tình cảm củanàng.
Thế nên nàng bước qua cửa và nghe có một giọng nói lạ vang ratừ đại sảnh.
- Thánh chỉ đến. Quỳ xuống nghe thánh chỉ.
Thánh chỉ ư? Đó là thứ ở tít tắp xa xôi cơ mà. Sao nó lạichạy đến nhà nàng vậy?
Nàng hoài nghi nhíu mày, tay cầm bàn tính giấu phía sau, cẩmthận bước từng bước tới đại sảnh. Nàng chỉ thấy tất cả mọi người đều quỳ rạpdưới đất, chỉ có một người đàn ông thấp mặc áo xanh đang đứng. Trên đầu ngườiđó đội mũ quan, tay cầm tờ thánh chỉ màu vàng, đang tuyên đọc. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819408/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.