Thực ra khi Long Hiểu Ất giơ tay kéo nàng từ trên đài diễnxuống, nàng gần như đã muốn vươn tay kéo áo hắn, quỳ xuống cảm tạ hắn. Nhưngnàng đã hoàn toàn kiệt sức, càng không thể bò dậy mà thở. Thực ra, nàng gần nhưsắp nhào hẳn vào hắn. Toàn thân nàng đau nhức, người mềm nhũn, vừa nghe thấytiếng hắn thì liền muốn làm nũng. Nàng quen thế rồi. Nàng bất tài, việc thànhthì ít, việc bại có thừa. Nàng không muốn đi làm công, cũng không muốn bị VõTòng bắt nạt, không muốn người khác cười nhạo mình. Khó khăn lắm, nàng mới cùnghắn về đến nhà.
Kế hoạch tự lập của nàng nghe ra không đủ vĩ đại rồi. Làm cònthất bại hơn nghe rất nhiều. Nàng bị hắn lôi từ trên đài xuống, vứt lên ngựa.Con Bôn Tiêu rất ghét người khác ngoài chủ nhân của nó cưỡi lên. Nó không hàilòng phát ra những tiếng thở phì phò. Nàng thấy sợ, vội ôm lấy cổ ngựa, chỉ lonó hất mình xuống đất. Nhưng nàng cảm thấy người phía sau đã nhẹ nhàng vòng tayqua người nàng, giữ lấy dây cương. Hắn dịu dàng vỗ vỗ con ngựa yêu của mình nhưmuốn nói với nó, phiền nó cho kẻ nào đó cưỡi lên. Bôn Tiêu phải chạy suốt đêmtrong mưa nên ướt sũng cả bộ lông. Cuối cùng vì sự dỗ dành của chủ nhân mà nóđã thôi bực tức.
Cả người nàng trốn trong bộ đồ hổ nhưng lại cảm nhận được mọicử chỉ của người phía sau. Bôn Tiêu có thể chạy nghìn dặm một ngày đưa hắn điđâu thì đi đó. So với kẻ không biết gì như nàng thì nó tốt hơn không biết baonhiêu lần. Thế nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khach-diem-dai-long-mon/2819407/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.