Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, từ nãy đến giờ Tạ Diễn vẫn chưa xuống xe, người tan làm lướt qua sẽ không để ý đến chiếc xe bên đường, chỉ có Cù Tranh Viễn khăng khăng nhìn chăm chú chỗ ghế lái.
Bụng của hắn rất đói.
Cù Tranh Viễn có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, lỡ giờ cơm thì vùng bụng sẽ đau nhói, nhưng hắn lại không dám tuỳ tiện xuống xe.
Ngay cả bé Hổ cũng không chịu được cảm giác bị khoá lại, khó chịu đến nỗi xoay vòng vòng.
Cù Tranh Viễn kéo mở dây khóa, mèo ta nằm trên ghế phụ lái lười biếng ưỡn cơ thể rồi lại tiếp tục hoành hành ngang ngược trong xe. Cù Tranh Viễn bất lực ôm nó lên chân, giống như dỗ trẻ con vuốt lông cho nó, bé Hổ lại nhanh chóng ngáy vang dội.
Nghề theo dõi đòi hỏi tính kiên nhẫn, đồng thời cũng khảo nghiệm thể lực, người bình thường chưa trải qua huấn luyện rất khó duy trì tinh thần tập trung trong thời gian dài. Tạ Diễn ngồi bất động như bức tượng, còn Cù Tranh Viễn chỉ ngồi một lúc đã thấy eo mỏi lưng đau, muốn xuống xe thư giãn gân cốt.
Cù Tranh Viễn cúi đầu gửi tin nhắn: Ngày mai là giao thừa rồi, buổi tối hai đứa mình có thể cùng ăn cơm không em?
Tin nhắn của Tạ Diễn lại được gửi đến rất nhanh: Được thôi, chiều mai em qua tìm anh, anh gửi địa chỉ cho em.
Cù Tranh Viễn: Anh muốn đến chỗ em cơ, anh không muốn ngây người trong khách sạn đón năm mới.
Tạ Diễn: Vậy được, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995309/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.