Edit: Sa
Beta: Kem
***
Rèm cửa trong phòng khách không được kéo mở, hai bóng hình chiếu lên kính cửa sổ, lưng của Cù Tranh Viễn cong lại một cách tự nhiên rồi lọt vào sô pha.
Hắn trầm mặc một hồi, phát hiện không biết phải đề cập từ đâu, mãi vẫn không thể hỏi rằng có phải em chuẩn bị ra ngoài giết người không?
Trái lại Tạ Diễn phá vỡ im lặng trước: “Có phải anh đã biết gì rồi không, vậy nên tối nay anh mới khăng khăng ở lại?”
Cù Tranh Viễn cầm cổ tay cậu kéo người vào trong ngực vuốt ve: “Anh sợ em làm chuyện dại dột, có chuyện gì mà không giải quyết được chứ, em có thể nói với anh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
“Không có tác dụng đâu…” Tạ Diễn rũ mắt, né tránh ánh mắt của hắn, “Em rất rõ bản thân em muốn làm gì, đó không phải là chuyện dại dột, đó còn là một sự công bằng cho hai mạng người. Anh có thể ngăn cản em, nhưng anh không ngăn được em đâu.”
Cù Tranh Viễn ngây người.
Con người sẽ không vô duyên vô cớ thay đổi lớn thế này, lúc rơi vào bước đường cùng mới nảy ra vài ý nghĩ cực đoan.
Sau khi kẻ ác để lại nghiệp chướng thì nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn người lương thiện dịu ngoan lại phải chịu đày đọa một đời ư?
Đây là một chuyện cực kỳ mâu thuẫn.
Cù Tranh Viễn có thể lý giải nỗi khổ tâm của Tạ Diễn, nhưng hắn cũng biết mình không nên phớt lờ chuyện Tạ Diễn đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-tinh-co-cuu-chau/2995307/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.