Sương mù sáng sớm bị mặt trời mới mọc đang dần nhô lên xua tan, mấy đám mây trắng lưa thưa trôi trên bầu trời trong xanh, mặt trời xuyên qua lớp màn cửa sổ mỏng manh chiếu vào trong phòng.
Cù Tranh Viễn mở căng đôi mắt nhập nhèm, hắn vô thức mò mẫm đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường mới nhớ ra tối qua mình không về khách sạn.
Chỗ nằm bên cạnh đã không còn ấm, Cù Tranh Viễn lật người ôm con gấu Bắc Cực ngốc nghếch, vùi vào vị trí ngực nó, nhiễm bên trên đều là mùi hương chỉ có trên người Tạ Diễn, hắn tham lam hít một hơi thật sâu.
Mặc dù không thể nhìn thấy cũng không thể chạm được nhưng mùi hương lại có thể trực tiếp trêu ghẹo mỗi sợi thần kinh, hắn luôn ngưỡng mộ con gấu này bởi nó có thể được Tạ Diễn ôm ngủ nhiều năm như thế.
Tạ Diễn đã đi làm rồi, trên tủ đầu giường để lại một tờ giấy ghi chú nhỏ, nhắc hắn hâm nóng đồ ăn sáng trong nồi, ra ngoài nhớ khóa cửa.
Giấy ghi chú kẹp bên dưới một chùm chìa khoá dự phòng, ý tứ rất rõ ràng là cho hắn ở cùng.
Cù Tranh Viễn phấn khởi hôn tờ giấy nhỏ, tung con gấu Bắc Cực cao to lên rồi chụp lấy, lăn lộn mấy vòng trên giường.
“Sau này nhiệm vụ ngủ cùng em ấy phải giao cho tao rồi!” Hắn chọt mũi con gấu Bắc Cực, xong rồi lại đè đầu nó buộc gấu ta phải gật đầu đồng ý.
Cửa phòng ngủ không khoá, bé Sư Tử nằm nhoài ngay cửa, Cù Tranh Viễn mò được quần áo hắn ném đi vào tối qua trên mặt đất, vừa mặc vừa đầy tự hào bắt đầu giao lưu tình cảm cùng nó.
“Đừng bất ngờ nhé, sau này anh chắc chắn thường xuyên xuất hiện ở đây, sẽ cùng bé…”
Anh trai? Không đúng.
Ba cũng không phải.
“Ngủ cùng chủ của bé,” Cù Tranh Viễn nghĩ một hồi, trịnh trọng giới thiệu bản thân, “Anh là chồng của Tạ Diễn, trước kia anh từng có một đoạn tình cảm với em ấy. Bé đừng trừng mắt nhìn anh thế, anh không cướp người mà, lúc anh làm người yêu em ấy bé còn đang ở cầu Mạnh Bà uống canh đó.”
“Chi bằng anh giới thiệu cho bé một người anh trai nhé? Gọi là bé Hổ, cùng loài với bé đó, nhưng nó mập hơn bé nhiều.”
Bé Sư Tử nghiêng đầu, Cù Tranh Viễn cài cúc áo bằng một tay, cúi người gãi cằm nó.
Nhà bếp tràn ngập mùi cá, Cù Tranh Viễn mở nắp nồi ngó thử, bên trong đun cháo phi lê cá và một cái bánh ú thịt chiên.
Cháo mới nấu, có nhiều nguyên liệu, thịt tôm và thịt cá béo mềm nổi trên mặt, vẫn là hương vị trong ký ức.
Cù Tranh Viễn vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt với tinh thần sảng khoái, lại kinh hỉ phát hiện trong cốc nước dựng hai cái bàn chải đánh răng khác màu.
Cái màu xanh mới toanh.
Khăn mặt, quần lót đều chuẩn bị cái mới, này nào phải cho hắn ở cùng, đúng ra là mời hắn sống chung thì có!
Hắn biết Tạ Diễn chắc chắn vẫn nhớ nhung cơ thể của hắn mà!
Ăn được nửa bữa sáng, Cù Tranh Viễn nhận được điện thoại của bên tài vụ công ty, họ nói muốn lấy hoá đơn điện tử thì phải có uỷ quyền người dùng của hắn, nếu không thì không thể tải xuống.
Cù Tranh Viễn “ừ” một tiếng: “Được, cô đợi tôi một lát.”
Bên người không có máy tính nên không tiện làm việc, Cù Tranh Viễn nhìn thấy phòng sách có cái laptop, tiện thể gọi điện thoại hỏi Tạ Diễn mật mã đăng nhập.
Hắn di chuyển con chuột hỏi: “Trong máy tính có đồ gì anh không thể xem không?”
“Em mà nói không có chắc chắn anh càng muốn xem hơn.” Tạ Diễn cười nói, “Trên màn hình có phim người lớn.”
Cù Tranh Viễn xử lý xong công việc thì vội vàng nhấn mở, kết quả phát hiện trong thư mục gọi là “tài liệu học tập” toàn bộ đều là phim phóng sự, bao gồm án kiện ly kỳ của mỗi quốc gia.
Trong một thư mục khác có tên “Trọng điểm” thì còn khoa trương hơn, không phải cơ thể rời rạc thì là giải phẫu pháp y, độ nét cao không cần kiểm duyệt, hắn xém nữa nôn hết bữa sáng mới nuốt xuống ra ngoài.
Ngoài mấy thứ này là một vài tệp luận văn khoa học tải xuống offline.
Nội dung về tâm lý tội phạm, giải phẫu y học và cách sử dụng các loại thuốc, ngay thẳng đến nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Cửa sổ trong phòng khách không đóng, một cơn gió thổi qua cuốn sổ ghi chép bên tay hắn làm trang giấy xoắn hết vào nhau.
Cù Tranh Viễn tiện tay cầm lên nhìn thử, bên trên ghi chép vài chữ số hắn xem không hiểu cùng với hàng chục địa chỉ, nhưng những địa chỉ này lại bị gạch bỏ hết, chỉ còn lại một nơi gọi là “Lãng Nguyệt Loan” bị khoanh tròn một mình.
Bên cạnh có đánh dấu.
Cù Tranh Viễn lên mạng tìm thử, “Lãng Nguyệt Loan” là bất động sản mới khai phá, gần đường Sơn Thành, nơi còn đang trong giai đoạn thi công ban đầu, sau này khi xây dựng xong, nơi đây chắc chắn là một khu biệt thự nghỉ dưỡng thoải mái. Truyện Linh Dị
Lẽ nào Tạ Diễn muốn mua nhà định cư ở đây?
Đây là suy nghĩ nảy ra đầu tiên trong tâm trí Cù Tranh Viễn, nhưng giá nhà ở khu biệt thự vẫn rất đắt, vị trí có thể nhìn ra biển ít nhất cũng phải năm sáu trăm vạn một căn, chút tiền lương của Tạ Diễn sợ rằng phải trả tiền vay trong hai trăm năm, hơn nữa trong quá trình đó cậu không được chết.
Nhưng bây giờ thình lình xuất hiện người bạn trai chói lọi nổi bật hắn đây.
Không phải chỉ là nhà thôi sao.
Chuyện nhỏ như con kiến.
Cù Tranh Viễn dạt dào vui sướng lên kế hoạch cho tương lai, hắn muốn xem thử Tạ Diễn còn nguyện vọng bé nhỏ nào muốn đạt được nữa không nên lại lật tiếp, hắn nhìn thấy một phần thời gian biểu hằng ngày.
Lại gạch bỏ rất nhiều thông tin, chỉ còn lại một cái.
5 – 6 giờ rạng sáng: Chạy bộ sáng sớm vòng quanh đường Sơn Thành, mười km (Chủ nhật không chạy).
Mấy trang sau đều là số liệu mà Cù Tranh Viễn không hiểu, ngoại trừ một vài công thức tính toán rườm rà còn có bản đồ vẽ tay giống như đúc, vài chấm bằng bút đỏ tương ứng phác ra một đoạn khoảng cách.
Dựa vào cảm giác, Cù Tranh Viễn nghĩ rằng Tạ Diễn hẳn đang tính toán dưới tình hình thời tiết khác nhau, dùng phương tiện giao thông khác nhau thì phải tốn bao nhiêu thời gian ở đoạn đường này, bởi vì phía sau mỗi trang giấy đều ghi rõ thời gian.
Ngắn nhất là năm phút, dài nhất là nửa tiếng.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi về cái bản đồ vẽ tay be bé, càng nhìn càng cảm thấy quen, hắn dùng APP trên điện thoại so sánh một chút mới phát hiện cái mà Tạ Diễn vẽ là bản đồ lộ trình từ đường Sơn Thành đến nhà.
Nhưng trên APP phân biệt rõ ràng khoảng cách ngắn nhất là ba mươi phút, lái xe thẳng từ cao tốc xuống là tới rồi.
Lẽ nào có liên quan đến vụ án nào đó? Hay là chỉ tiện thể tính toán giết thời gian?
Không thể hiểu được.
Hắn để sổ ghi chép về vị trí ban đầu rồi tiếp tục uống cháo.
Địa vị của hắn khó mà thăng tiến được, việc đầu tiên của Cù Tranh Viễn là lên Zhihu đổi mới trạng thái, khoe ân ái.
Cậu nhỏ sau này trở thành vợ tôi: Lâu rồi không gặp, năm mới vui vẻ nhé mọi người – –
Một tin tốt đây.
Tôi và bạn nhỏ nhà tôi lại ở bên nhau rồi.
[Hình ảnh]
Quên chụp cháo em ấy nấu, đã sớm bị tôi uống hết rồi hahahaha.
Cư dân mạng lập tức nắm được trọng điểm – – Nói vậy là tối qua hai người đã ngủ chung với nhau?
Khóe miệng Cù Tranh Viễn không kìm được nhếch lên, khiêm tốn phản hồi: Trễ quá rồi, về nhà không an toàn, em ấy nhường cho tôi một chỗ trên giường.
– – Sau khi nhường chỗ trên giường thì sao?
– – Bạn mà tám chuyện này thì tui chắc chắn không buồn ngủ nữa!
– – Đã mở gói lưu lượng không giới hạn, tốt nhất là có video.
– – Tui có một đứa bạn sắp không xong rồi, nó nói muốn nghe cậu kể chuyện sau khi nhường chỗ nằm!
Cù Tranh Viễn vui kinh khủng, còn chê một tay gõ chữ không tiện, hắn đặt muỗng xuống trả lời: Chuyện này không thể nói xong trong thời gian ngắn được đâu, nếu như đăng lên chắc bị cấm tài khoản quá, nói chung là rất vui, mọi người ngầm hiểu là được.
Tạ Diễn đều trực ban ở đơn vị cả kỳ nghỉ* tết Dương lịch, Cù Tranh Viễn cứ tưởng qua tết Dương lịch thì cậu có thể nghỉ mấy ngày, kết quả vẫn có trọng án phải điều tra, cậu phải qua tỉnh khác ở một khoảng thời gian.
*Gốc ở đây là 小长假, chỉ những kỳ nghỉ lễ hình thành bằng cách mượn ngày cuối tuần, gồm năm kỳ nghỉ nhỏ dài ba ngày là Tết Dương lịch, tiết Thanh Minh, ngày 1/5, Tết Đoan Ngọ và Tết Trung thu. (Theo Baidu)
Vụ việc đấu súng lần trước đã đem đến ảnh hưởng tâm lý rất lớn cho Cù Tranh Viễn, mỗi khi hắn nhận được tin nhắn kiểu như “qua tỉnh khác công tác” sẽ lo sợ vô cớ, nếu như Tạ Diễn không kịp thời phản hồi tin nhắn, hắn rất khó giữ bình tĩnh tiếp tục công việc.
Hắn hỏi Tạ Diễn phải đi xử lý vụ án ở đâu, Tạ Diễn cứ nói là bí mật, không thể tiết lộ.
Sau Khi Cù Tranh Viễn theo đoàn phim bay đến Hồng Kông chọn cảnh quay phim, cả một tháng hai người không gặp nhau.
Lúc về Hạ Thành, Cù Tranh Viễn còn đem bé Hổ ký gửi mang qua cùng, hắn muốn cho Tạ Diễn một niềm kinh hỉ nhưng đáng tiếc Tạ Diễn vẫn nói cậu đang ở tỉnh khác xử án, không tiện gặp nhau.
Đêm đã khuya, Cù Tranh Viễn mới nhận được một tin nhắn hỏi han của Tạ Diễn, cậu hỏi hắn ngủ chưa.
Cù Tranh Viễn: Anh vẫn chưa ngủ, em còn đang bận à?
Tạ Diễn: Em chuẩn bị nghỉ rồi, ngày mai tiếp tục mai phục.
Cù Tranh Viễn: Người không biết chuyện còn tưởng em bị điều đi làm nội ứng rồi.
Tạ Diễn: Hahahaha, làm nội ứng thì không thể liên lạc với anh nữa, nếu như thế anh sẽ rất nguy hiểm.
Cù Tranh Viễn không cười nổi, hắn rầu rĩ chống quai hàm, gửi tin nhắn thoại: “Vậy em đừng dọa anh giống như lần trước nữa được không em, bình an trở về nhé em. Lần trước em nói muốn ăn bánh souffle anh đã học rồi, anh rất nhớ em, anh đợi em về nhà.”
Qua một hồi, Tạ Diễn gửi lại một đoạn ghi âm hơn mười giây.
“Em cũng rất nhớ anh…” Giọng Tạ Diễn buồn buồn, giữa chừng còn ngừng rất lâu, lâu đến nỗi khi Cù Tranh Viễn xém nữa tưởng rằng phía sau không có nội dung gì thì giọng Tạ Diễn lại vang lên.
“Cũng rất yêu anh, nghỉ ngơi sớm chút nhé, vụ án sắp kết thúc rồi.”
Rất nhiều năm sau, Cù Tranh Viễn nhớ lại mới phát hiện đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Tạ Diễn nhắc đến chữ “yêu”. Tạ Diễn là một chàng trai ban tự nhiên thuần tuý, tình yêu của cậu mãnh liệt nhưng chưa từng biểu hiện ra bên ngoài, từ ngữ lãng mạn như “yêu” bị cậu quy vào loại nội dung sến súa, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, chắn chắn cậu không nói ra thành lời.
Cuộc sống sau này của họ bình yên hài hoà đến thế nhưng Tạ Diễn vẫn không có dũng khí nói ra mấy lời tình tứ sến súa.
Trước giao thừa, công việc trong tay Cù Tranh Viễn gần như hoàn thành hết rồi, cải biên kịch bản mới cũng bước vào giai đoạn kết thúc, phần còn lại đợi đến năm sau lại tiếp tục.
Công ty cho nghỉ sớm, Vương Bất Phàm lĩnh được một khoản tiền thưởng cuối năm hậu hĩnh, chuẩn bị ra nước ngoài du lịch, trước khi đi cô tặng cho Cù Tranh Viễn một phần quà năm mới.
Một cây bút máy đắt đỏ phiên bản giới hạn cùng với vài bản chữ mẫu, cô dặn hắn trong năm nay lo luyện chữ cho tốt, tuyệt đối đừng gây chuyện phiền phức nào nữa, cô không muốn vừa du lịch vừa làm việc.
Cù Tranh Viễn nhận quà rồi nói: “Em còn tưởng chị sẽ tặng em một thùng bao cao su chứ, với em mà nói bút máy chẳng thực dụng chút nào.”
Vương Bất Phàm lại có nhận thức hoàn toàn mới về độ mặt dày của hắn, cô khuyên nhủ: “Đừng trầm mê nam sắc quá mức, cơ thể mới là vốn liếng cách mạng!”
Cù Tranh Viễn nằm xuống sô pha, lại bắt đầu rạo rực: “Đợi chị có người mình thích thì chị sẽ biết, có những chuyện không phải muốn giữ là có thể giữ được.”
Vương Bất Phàm đạp đổ chậu cơm chó, không thèm quay đầu: “Chị đi đây!”
Đường lớn của thành phố đã treo đèn kết hoa, náo nhiệt cả một vùng, ngập tràn niềm vui thích khi đón năm mới. Cù Tranh Viễn không muốn ở lại khách sạn ăn tết, hắn mang theo bé Hổ cùng đến khu chung cư Tạ Diễn thuê, chuẩn bị nương nhờ một cái tết.
Hành lang chật hẹp mờ tối, lần đầu tiên bé Hổ đến một nơi xa lạ, hai chân nhỏ núc ních thịt bám vào cửa sổ của túi mèo, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Cù Tranh viễn mở cửa, thả bé Hổ vào phòng khách. Mèo ta hẳn là nhận thức được mình đã đến nhà của người khác nên hơi nhút nhát, co rụt bên chân hắn không dám nhúc nhích.
Cù Tranh Viễn xách nó lên giường Tạ Diễn, chọt con gấu Bắc Cực: “Còn nhận ra nó không?”
Đầu óc của bé Hổ di truyền từ chủ, nào có nhận ra, nó lăn lộn hai vòng trên địa bàn mới rộng rãi, ngứa vuốt quét khối Rubik ở đầu giường Tạ Diễn xuống đất, bị Cù Tranh Viễn bắt quả tang tại chỗ rồi đè trên giường xử cho một trận.
Cù Tranh Viễn lượn khắp nhà một vòng nhưng không thấy bé Sư Tử, chậu cát mèo cũng sạch sẽ, hắn đoán rằng khoảng thời gian này Tạ Diễn rất bận, vậy nên cậu đã gửi đứa nhỏ ở chỗ khác rồi.
Tủ lạnh trống rỗng, Cù Tranh Viễn không tìm được gì để ăn, hắn lấy một nồi nước lạnh đun lên, bình thản ngồi trong phòng sách đọc sách.
Mới vừa ngồi nóng mông, phòng ngủ chợt truyền đến một trận tiếng động, Cù Tranh Viễn nghe thấy tiếng vuốt mèo cào đồ đạc thì thót cả tim, sợ bé Hổ lại muốn gây chuyện nên vội vàng luống cuống phóng vào phòng ngủ.
Bé Hổ vểnh mông chui vào gầm giường, hai cái chân trước liên tục chộp lấy một cái túi dệt không còn dùng nữa.
Lúc này Cù Tranh Viễn mới thở phào một hơi, nắm cái bụng nhỏ kéo nó ra rồi đạp cái túi dệt dơ bẩn về.
Khách thuê dưới lầu đang nấu cơm tối, mùi thịt kho tàu men theo khe cửa sổ tràn vào. Cù Tranh Viễn thấy hơi đói, hắn bỏ bé Hổ về lại túi mèo, chuẩn bị ăn cơm xong thì mang nó đến cửa tiệm thú cưng gần đây tắm rửa cho sạch đẹp để đón năm mới.
Chiếc xe đậu dưới bóng cây lẩn khuất, Cù Tranh Viễn đặt bé Hổ xuống ghế phụ lái, thắt dây an toàn, lúc đang chuẩn bị khởi động xe, một bóng dáng đi ngang qua trước xe hắn.
Sườn mặt ấy khiến người ta bị mê hoặc, Cù Tranh Viễn vui từng tới mức miệng cười toe toét, khóe miệng cũng sắp chạm đến mang tai.
Hắn có ý muốn tạo bất ngờ cho cảnh sát Tạ nên gửi tin nhắn qua: Anh kết thúc công việc rồi! Chuẩn bị đi ăn với chị Phàm, em thì sao?
Tạ Diễn đi thẳng vào khu chung cư, Cù Tranh Viễn cởi dây an toàn cho bé Hổ, ôm nó vào trong ngực vuốt ve, dốc sức giao tiếp với nó: “Một lát nữa ở trước mặt cảnh sát Tạ nhóc phải biểu hiện cho tốt, kêu to xíu, cho anh chút mặt mũi nghe chưa?”
Nửa phút sau, Tạ Diễn nhắn lại: Em ở ngoài canh nghi phạm, đội trưởng của tụi em cũng ở đây, trước tiên mình đừng nói chuyện, anh ngoan nhé, ăn nhiều chút.
Nét cười nơi khóe miệng Cù Tranh Viễn cứng đờ.
Làm một người phát hiện bị lừa hai lần trên cùng một chuyện, hắn sẽ theo bản năng lật ngược lời giải thích đã nhận được trong lần thứ nhất.
Cù Tranh Viễn thất thần nhìn về nơi bóng dáng kia biến mất, thực ra hắn không hề nghi ngờ tình cảm của Tạ Diễn với hắn, hắn chỉ nghi ngờ cái “bí mật” mà Tạ Diễn nói khi trước hoàn toàn không liên quan gì đến công tác điều tra.
Cục công an cũng không phải cục tình báo, một đội điều tra tội phạm nho nhỏ có thể có bí mật gì lớn đến mức không được tiết lộ một chữ?
Hắn thấy mình thực sự quá ngu ngốc, hết lần này đến lần khác bị Tạ Diễn lừa gạt.
Giữa ánh nhìn chăm chú, hắn phát hiện Tạ Diễn thế mà lại đi từ khu chung cư ra, không giống với ban nãy, đồng phục trên người Tạ Diễn đã đổi thành một bộ quần áo thường ngày giản dị, vành mũ lưỡi trai đè xuống rất thấp, khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt. Nếu không phải hắn thường quan sát tư thế đi đường của cậu thì thật sự rất khó nhận ra.
Hắn mừng vì hôm nay mình không lái chiếc Land Rover màu trắng, lúc Tạ Diễn đi qua hoàn toàn không phát hiện ra hắn mà đi thẳng qua bên kia đường, ngồi vào trong xe.
Cù Tranh Viễn thấy xe Tạ Diễn khởi động, hắn gấp rút lôi bé Hổ từ trên ngực xuống, nhét vào túi mèo.
Theo dõi là chuyện Cù Tranh Viễn làm lần đầu, đối phương còn là cảnh sát, chắc chắn có tính phản trinh sát rất mạnh, hắn không dám theo quá gần, xém chút nữa mất dấu ở chỗ đèn đỏ đầu tiên, may sao vận khí của hắn không tệ, chọn ngẫu nhiên một hướng lại vượt qua xe Tạ Diễn.
Từ hai vòng đến ba vòng, sắc trời ngày càng sẫm, xe cộ trên đường cũng ngày càng ít.
Cù Tranh Viễn vẫn đang lo lắng mình có bị phát hiện hay chưa thì con xe nhỏ của Tạ diễn chợt rẽ vào một khúc ngoặt, cậu dừng xe bên một tiệm chụp hình tên là “Dấu Ấn Thời Gian”, Cù Tranh Viễn cũng vội vàng tìm một chỗ gần đó đậu xe.
Mặt tiền của “Dấu Ấn Thời Gian” rộng rãi hơn nhiều so với mấy tiệm cùng nghề xung quanh, trên lớp kính cửa dán áp phích tuyên truyền khổng lồ, người mẫu nam nữ cười rực rỡ trước ống kính, một bên cửa chính cũng dựng áp phích tuyên truyền nhưng lại giới thiệu về đoàn đội nhiếp ảnh, vị trí bắt mắt nhất là nhân vật trung tâm của đoàn này – – Đào Dã.
Cù Tranh Viễn nhớ trước kia Tạ Diễn từng nói nhà Đào Dã mở tiệm chụp hình, chi nhánh phân bố mỗi một chỗ trên toàn quốc, hắn lên Tianyancha* tra thử, đại diện pháp lý của công ty này họ Đào, tên Đào Hàm Đình.
*天眼查 (Tianyancha): là một trang web trực thuộc Công ty TNHH Công nghệ Jindi Bắc Kinh, có thể search được nhiều thông tin khác nhau về các công ty ở Trung Quốc. IP ngoài Trung Quốc sẽ không thể truy cập vào trang web này.
Có thể tra được thông tin cơ bản của người đàn ông này trên mạng, ông ta là bố của ba đứa con, chị cả Đào Đình dấn thân vào ngành tư pháp, chồng là giám đốc công an tỉnh, anh hai Đào Tập không có quá nhiều tư liệu, Đào Dã là đứa con thứ ba trong nhà.
Một lần nữa Cù Tranh Viễn nhớ ra lúc đó Tạ Diễn né tránh nhắc đến vấn đề này.
Như tỉnh cơn mê.
Từ đầu đến cuối, mọi người đều coi Tạ Mạn là một lữ khách lướt qua cuộc đời, chết cũng đã chết rồi, cùng lắm bày tỏ tiếc nuối và xót thương, cảm khái chị hồng nhan bạc phận, thậm chí có người còn hỏi một câu rằng có phải chị của cậu có vấn đề về tâm lý nên mới ra tay không?
Nhưng Tạ Diễn không giống vậy.
Tạ Mạn nuôi nấng cậu nên người, cậu xem Tạ Mạn là người nhà, cũng là ân nhân, họ nắm tay nhau bước qua những ngày tăm tối nhất.
Dùng cách thức đơn giản nhất là đặt mình vào vị trí của người khác – – Nếu như hôm nay đổi thành Tạ Diễn bước vào gặp Đào Dã, lúc bước vào vẫn vẹn nguyên, lúc bước ra lại trở thành một cỗ thi thể lạnh cóng. Đào Dã còn phao tin Tạ Diễn muốn giết hắn, thế là lấy lý do phòng vệ chính đáng đâm chết Tạ Diễn…
Cho dù nhân chứng vật chứng xác thực thì thế nào?
Chỉ có người ngoài mới tin Đào Dã, người nhà vẫn tin người nhà.
Kết quả lần thẩm tra thứ hai năm đó khiến người ta thổn thức, với tính cách căm thù kẻ ác của Tạ Diễn sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Đào Dã?
Nhưng đã kết án nhiều năm vậy rồi, em ấy còn có thể làm gì chứ?
Cù Tranh Viễn cũng không biết mình có thể làm gì cho Tạ Diễn.
Tạ Diễn giấu giấu diếm diếm không để hắn nhìn thấy hẳn là có lý do của cậu.
Tin nhắn sau cùng trên Wechat còn dừng lại vào đêm ba ngày trước.
Câu “vụ án sắp kết thúc rồi” của Tạ Diễn khiến hắn nảy sinh vài dự cảm không mấy tốt đẹp.
Nếu suy xét cẩn thận sẽ thấy lời này hơi có mùi tiên tri, giống như dựa vào sức lực của mình là có thể quyết định lúc nào vụ án có thể kết thúc vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]