Chương trước
Chương sau


Ra khỏi tòa án Trần Thanh Lan và Mộ Ngôn tách ra, anh đi tiễn những người hôm nay đến làm nhân chứng về.

Trần Thanh Lan một mình đứng trên bậc thềm trước cửa tòa án, thất thần.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay thoáng qua như một giấc mơ.

Lúc này điện thoại để trong túi áo rung lên, kéo suy nghĩ của cô về với thực tại.

Nhìn thấy số điện thoại, Trần Thanh Lan ngây người, vài tháng rồi, anh chưa liên lạc với mình.

Trần Thanh Lan cũng muốn biết tình hình gần đây của anh, nên nhanh chóng bắt máy, "Quý Phong..."

Vừa nói câu mở đầu này, cô phát hiện ra âm thanh ở cuống họng như vở ra.

"Lan Lan, anh sắp về rồi." Mấy tháng ngắn ngủi này, đối với Quý Phong mà nói nó dài như cả một thế kỉ vậy.

Anh không phải là không muốn liên lạc với Trần Thanh Lan, mà chỉ là anh đang trong tình trạng vẫn chưa có được thành công nhất định, vì vậy anh không có mặt mũi nào nhìn Trần Thanh Lan.

Mấy tháng này, tất cả sự cố gắng của anh, thậm chí không từ thủ đoạn dùng mưu kế, cũng chỉ vì để có được thành công.

Anh không muốn nhìn thấy cô chịu tổn thương, mà anh lại không có cách nào ôm cô bảo vệ ở trong lòng.

Nhưng còn đối với Trần Thanh Lan, nó đến rất đột ngột.

Nghĩ đến sắp qua năm mới rồi, mọi thứ cũng cần phải rõ ràng, "Bao giờ anh về?Em đi đón anh."

"Chuyến bay buổi sáng thứ năm, Lan Lan..."

Trần Thanh Lan nắm chặt điện thoại, nhàn nhạt trả lời, "Ừ."

"Không có gì đâu, anh chỉ là muốn nói với em, đừng quên những lời em đã từng nói với anh." Quý Phong nhìn lá thư lúc đầu cô viết cho chính anh ở trong tay, khóe miệng khẽ cười.

Kiên trì, cố gắng, không sợ khổ, không sợ mệt mỏi, và cô chính là động lực để anh cố gắng vượt qua tất cả và vươn lên.

Trần Thanh Lan ngỡ ngàng một lúc, mới hiểu ra anh đang nói cái gì, sau đó đáp lại, "Chưa quên."

Chỉ cần anh không chê, cô nguyện ý.

Cho dù không yêu, nhưng mấy năm nay Quý Phong ở bên cạnh cô yêu và bảo vệ, đều đủ để khiến cô, tiếp nhận anh.

Không biết là vì cái gì, mà Trần Thanh Lan không còn tâm tình như lúc đầu viết thư cho anh nữa.

Sau đó bên phía Quý Phong có việc, nên cúp điện thoại.

Trần Thanh Lan đứng yên một chỗ rất lâu.

Sắc trời dần tối đi, dường như sắp có một cơn gió lạnh thổi tới nữa.

Trần Thanh Lan kéo lại áo khoác, đón gió, đi đến bên đường bắt xe.

Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, Trần Thanh Lan trả tiền xuống xe, chợt nhìn thấy xe của Hàn Duy Thái dừng ở cửa.

Nghĩ ngợi, đã mấy ngày không thấy anh rồi, anh giống như rất bận vậy, hôm nay lại về sớm như thế, Trần Thanh Lan rất ngạc nhiên.

Bước vào cửa thay giày ra, không nhìn thấy anh ở phòng khách, Trần Thanh Lan không khỏi nhíu mày.

Dì Trần đang chuẩn bị cơm tối, nêm nếm đồ ăn, nhìn thấy Trần Thanh Lan về, lên tiếng hỏi, "Về rồi sao?"

"Dạ." Cô cởi áo khoác ra, giống như vô tình hỏi, "Anh ấy đâu rồi dì?"

Dì Trần trong lúc nhất thời không rõ Trần Thanh Lan hỏi gì, liền hỏi, "Cô hỏi cậu chủ sao?"

Trần Thanh Lan gật đầu.

"Cậu chủ về từ sớm rồi, luôn ở trong phòng sách." Dì Trần trả lời.

Trần Thanh Lan gật đầu, nghĩ chắc rằng anh còn đang bận, nên cô không đi vào quấy rầy anh.

Dì Trần nói buổi tối muốn làm món sủi cảo, Trần Thanh Lan liền giúp bà gói.

Đợi lúc gói xong đã là bảy giờ rồi, trời cũng sập tối xuống hẳn, gió thổi đung đưa cành cây, mang theo hương thơm lan tỏa khắp nơi, nhìn ra ngoài chỉ thấy một mảnh đen thui.

Dì Trần vừa hấp sủi cảo vừa nói, "Cậu chủ cũng không biết đang bận gì, mà từ buổi trưa từ khi quay về ở luôn trong phòng sách, đến giờ cũng đã năm sáu tiếng đồng hồ rồi."

Trần Thanh Lan không khỏi nhìn về phía phòng sách, dì Trần đụng vào cánh tay Trần Thanh Lan, "Cô đi gọi cậu chủ ra ăn cơm đi."

Do dự một lúc, Trần Thanh Lan mới gật đầu.

Đi đến cửa phòng sách, cô gõ cửa. Nhưng bên trong lại không có người đáp lại.

Cô thử xoay tay cầm đẩy cửa ra, nhưng bên trong phòng không có mở đèn, cô tưởng rằng không có ai, đúng lúc cô định đóng cửa lại, phát hiện trong góc tối, có một bóng hình đang đứng đó.

Cho dù được bao trùm bởi bóng tối, dáng người đó vẫn thẳng tắp như cũ.

Trần Thanh Lan đi đến, nhỏ giọng hỏi, "Sao anh lại không bật đèn vậy?"

Hàn Duy Thái vẫn trầm mặc.

Trần Thanh Lan tìm kiếm công tắc muốn bật đèn lên, tay vừa chạm đến công tắc, đã bị Hàn Duy Thái bắt lấy.

Trần Thanh Lan giật mình, "Anh làm gì vậy, dì Trần bảo anh đang bận, trong phòng tối như vậy, anh nhìn được xuyên bóng tối à?"

Trong bóng tối, Trần Thanh Lan có thể cảm nhận được, tròng mắt đen láy của Hàn Duy Thái đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này, cô mới cảm nhận được, Hàn Duy Thái hôm nay không giống như ngày thường.

Cô giơ tay ra sờ mặt anh, "Anh sao vậy...nè."

Cô còn chưa nói hết câu, miệng đã bị hôn, chặn lời cô lại.

Anh rất dịu dàng, hôn rất sâu, dường như muốn thăm dò vào tận sâu trong tâm hồn cô vậy.

Trần Thanh Lan không hề bài xích sự khác thường này, hôn rất nhiều lần rồi, nhưng Trần Thanh Lan từ trước đến giờ chưa bao giờ yên lặng như vậy, từ từ tỉ mỉ cảm nhận.

Cô chủ động ôm chặt lấy eo anh, phối hợp với anh, cùng anh quấn quýt.

Trong hơi thở nặng nề đan xen với sự phức tạp trong lòng, trong bóng tối đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Hàn Duy Thái, "Trần Thanh Lan."

Cánh tay anh siết chặt, ôm chặt cô vào trong lòng mình, cúi thấp đầu nhìn cô.

Trần Thanh Lan ngẩng đầu, ánh mắt cô lấp lánh giống như những ngôi sao toả sáng trên trời cao, trái tim cô phút chốc như ngừng đập, "Ừm?"

"Muốn gọi em một lần như vậy."

Ôn hòa nhã nhặn, không nhiễm bất kì tạp niệm nào, vô cùng thuần túy.

Hôm nay Trần Thanh Lan không hề hoa mắt, Hàn Duy Thái quả thực ở đấy.

Con người thật của anh ở đâu rồi?

Không thể để cho người khác nhìn thấy, nếu như bị người có dã tâm nhìn thấy, sẽ nói anh nhúng tay vào vụ án của Trần Thanh Hoàng.

Anh ở trong bóng tối sắp xếp rất nhiều việc, bao gồm cả vụ kiện tố tụng của Mộ Ngôn, đều là anh thao túng phía sau, mới có thể thụ lý, thẩm tra nhanh như vậy.

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, chỉ là anh không ngờ đến một chuyện.

Cô ngồi tù, lại là nhận tội thay cho Trần Thanh Hoàng.

Lúc đó anh rất hoảng loạn, thậm chí không biết phải làm sao, sau khi kết thúc, tất cả cảm xúc lắng đọng xuống, đều là đau lòng.

Nhìn cô đứng ở tòa án, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh.

Anh đã rất thương xót cho người phụ nữ này.

Trần Thanh Lan cảm thấy cảm xúc của Hàn Duy Thái hôm nay không đúng lắm, nhưng cô không đáp trả được, cũng không thể đáp trả.

Những người đàn ông có tiền như vậy, đều ngăn cách với cô cả một thế giới.

Anh tôn quý, cao cao tại thượng.

Mà cô thì lại lún sâu dưới ao sâu bùn lầy, đau khổ vùng vẫy, lại không thể rửa sạch được những thứ dơ bẩn kia.

"Dì Trần nấu xong cơm rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi?" Trần Thanh Lan sợ anh từ chối, kéo cánh tay anh, "Tôi đói rồi."

Lúc này giọng nói của dì Trần truyền vào, sủi cảo nấu lâu quá sẽ bị nát, lấy ra sớm quá lại sợ nguội, nên dì đến gọi bọn họ, Trần Thanh Lan nhân cơ hội này kéo anh ra ngoài, cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không.

Dì Trần nhìn thấy hai người đi ra, liền nhanh chóng gắp sủi cảo ra đĩa rồi bưng lên bàn.

Dì Trần còn làm thêm món rau ăn kèm với sủi cảo.

Bữa tối vô cùng thịnh soạn.

Hàn Duy Thái không muốn ăn, Trần Thanh Lan gắp một miếng đưa đến bên miệng anh, "Không nếm thử một chút sao? Là tôi gói đó."

"Em gói thì có gì rất đặc biệt sao?" Hàn Duy Thái chăm chú nhìn mặt cô.

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ có tôi là đặc biệt." Trần Thanh Lan cố ý đưa gần anh, "Tôi không phải vợ anh, không phải bạn gái anh, không phải người phụ nữ anh yêu, lại cùng anh sống cuộc sống như vợ chồng, có phải là cũng rất đặc biệt không?"

Hàn Duy Thái bắt lấy tay cô, "Em thật là biết nói, tôi còn muốn khiến em đặc biệt hơn một chút nữa."

Cổ tay anh hơi dùng lực kéo cô đứng lên, đôi đũa đang gắp sủi cảo trong tay Trần Thanh Lan theo đó rơi xuống bàn.

"Anh làm gì vậy?" Trần Thanh Lan giật mình, dì Trần vẫn ở đây đó.

Sợ anh làm ra những chuyện quá giới hạn.

Cô vùng vẫy, Hàn Duy Thái dứt khoát ôm cô lên.

Dì Trần ở đây, Trần Thanh Lan không dám làm ra quá nhiều tiếng động, chỉ có thể để anh ôm mình.

Tiến vào trong phòng, Hàn Duy Thái đặt cô lên giường, cúi đầu lướt qua môi cô, "Chúng ta làm một chuyện thú vị hẳn đi... sinh cho tôi một đứa con."

Hàn Duy Thái vẫn để tâm như vậy, chuyện cô từng sinh con, trong lòng anh luôn có một vướng mắc.

Nhưng, anh thật sự muốn giữ người phụ nữ này ở bên cạnh mình.

Hoặc là, giữa bọn họ cũng có một đứa con, và anh sẽ không để tâm tới quá khứ của cô nữa.

Trái tim Trần Thanh Lan thắt lại, trong đầu không ngừng vang lên, đứa trẻ đã bỏ cô mà đi kia.

Ngực cô giống như bị người khác dùng dao đâm vào vậy, buồn phiền đến phát đau.

Cả đời này, cô sẽ không sinh con vì ai nữa.

Chỉ một lần đó, đã để cho cô một nỗi đau lớn, đau đến xé lòng.

Cô từ chối một cách quả quyết, "Toi không thể."

Hàn Duy Thái cau mày, "Tại sao?"

Hàn Duy Thái híp mắt lại, đập vào mắt là hơi thở nguy hiểm, "Có thể sinh con cho người đàn ông khác, lại không thể sinh cho tôi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.