Chương trước
Chương sau
Trần Thanh Lan không thể đẩy ra, Hàn Duy Thái vẫn hôn được cô.

"Em gầy quá, anh thật muốn coi em là heo mà nuôi cho mập."

Chỗ nào của cô cũng ổn, chỉ có điều hơi gầy.

Hàn Duy Thái bế cô lên lầu rồi đặt cô xuống giường: "Em yên tâm ngủ một giấc đi, anh sẽ về nhanh thôi."

Trần Thanh Lan ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù không hề buồn ngủ nhưng cô vẫn nhắm mắt lại.

Vì cô biết, chắc hẳn bây giờ Hàn Duy Thái có việc cần làm.

Cho nên điều cô có thể làm chính là yên lặng, chờ đợi kết quả.

Khi Hàn Duy Thái đứng dậy, Trần Thanh Lan kéo tay anh, thấp giọng nói: "Dù sao bà ấy cũng là mẹ của vợ chưa cưới anh, nếu anh khó xử thì tôi cũng không làm khó anh, hơn nữa tôi mới là người không thể tồn tại, bà ấy hận tôi, tôi không trách."

Hàn Duy Thái ngăn cánh môi đang mấp máy mở ra đóng vào của cô, nhìn cô thật sâu rồi cúi người hôn lên trán cô: "Nghe lời, đừng
nghĩ lung tung."

Chuyện gì cũng cần có chừng mực, nếu nói tiếp sẽ là cố ý, Trần Thanh Lan rất thức thời không nói thêm gì nữa.

Cô cười khẽ rồi nói: "Em nghe anh."

Sau đó nhắm mắt lại.

Hàn Duy Thái yên lặng ngồi bên giường không vội đi ngay.

Trần Thanh Lan hơi nghiêng đầu, mái tóc dài đen như mực xoã trên gối, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn vùi vào gối,
lông mi cong cong vừa đậm vừa dài, cô nhắm mắt lại thế này tạo thành một cái bóng.

Dáng vẻ cô lúc an tĩnh rất đẹp.

Cho dù không trang điểm cũng vẫn khiến người khác không thể dời tầm mắt.

Hàn Duy Thái lướt nhẹ qua trán cô, trong lòng anh đều hiểu, cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy chẳng qua là muốn mượn tay anh đòi lại những oan ức mà cô đã chịu.

Nhưng dù biết rõ thì anh cũng không muốn qua loa.

Không nỡ để cô chịu uất ức.

Ngón tay lướt qua cánh môi cô, phiền muộn nghĩ thầm: "Chắc chắn em đã bỏ thuốc anh mới khiến anh trở nên không giống mình."

Cuối cùng mọi cảm xúc phức tạp đều trở thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Thấy cô có vẻ đã thật sự ngủ, anh mới đứng dậy rời đi.

Khi cửa phòng đóng lại, đôi mắt vốn đang nhắm của Trần Thanh Lan mở ra, thậm chí còn sáng trong không hề buồn ngủ.

Cô vén chăn rồi xuống giường.

Tới bên cửa sổ, cô nhẹ nhàng kéo rèm, nhìn Hàn Duy Thái dưới lầu lái xe rời đi.

Chiếc xe dần dần biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt cô cũng trở nên lạnh lùng.

Không tự chủ nắm chặt rèm cửa sổ trong tay.

Cô nghĩ, cho dù Hàn Duy Thái tức giận hơn nữa thì ít nhiều vẫn sẽ nể tình Trần Thanh Vi.

Chưa chắc sẽ nặng tay.

Lưu Ngọc Tuyết là mẹ vợ tương lai của anh, chắc chắn anh sẽ không trở mặt.

Nhưng cô không biết, Hàn Duy Thái không hề nương tay, dù Lưu Ngọc Tuyết là mẹ của Trần Thanh Vi.

Câu lạc bộ tư nhân của Âm Dạ.

Nghiêm Cẩn dẫn đường phía trước, đi qua hành lang u ám rồi dừng trước cửa phòng bao cuối cùng.

Có hai tên trợ thủ đứng ở cửa, thấy họ tới thì nói: "Mời vào."

Đồng thời mở cửa ra.

Phòng bao mờ tối, Long Triệt ngồi trên ghế sofa bằng da thật màu đen, ôm một cô gái rất đẹp trong lòng.

Cô gái mặc váy ngắn hai dây gợi cảm, mắt hạnh môi đỏ, mái tóc đen xoăn sóng lọn lớn, phong tình vạn chủng.

Nhìn thấy Hàn Duy Thái đi vào, mắt cô ta sáng lên nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.

Hàn Duy Thái là quý công tử, sẽ không nhìn trúng người con gái phong trần như cô.

Long Triệt thì khác, anh ta là nhị công tử của Thành Bang, cũng chỉ có thể ở trong tối, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Không như Hàn Duy Thái.

Cho dù hắc bạch, anh đều có thể lộ diện.

Anh là con ông cháu cha, trên quan trường anh cũng có mấy phần mặt mũi, lăn lộn hắc đạo cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc anh.
Nước quá trong sẽ không có cá.

Anh quá sạch sẽ.

Đây cũng là nguyên nhân Lương Tử Bạc một lòng muốn kéo anh xuống nước.

Như vậy họ sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến.

Chỉ khi anh cũng không trong sạch thì nhà họ Lương mới không sợ nhà họ Hàn.

Nhưng Hàn Duy Thái không ngốc, anh sẽ không dễ dàng bước vào.

Long Triệt ngậm xì gà, nhìn nụ cười tà tứ trên mặt Hàn Duy Thái:

"Năm lần bảy lượt mời tổng giám đốc Hàn ăn cơm đều không nể mặt, hôm nay cuối cùng cũng có việc cần tới Long tôi, tôi cảm thấy vô
cùng vinh hạnh."

Hàn Duy Thái không có tính nhẫn nại đùa giỡn cùng anh ta, đi thẳng vào vấn đề: "Người đâu?"

Anh lười biếng ngồi dựa vào sofa, một chân tùy ý gác lên bàn trà.

Long Triệt hơi mất mặt, Hàn Duy Thái quá không nể mặt mũi.

Mặc dù không vui nhưng Long Triệt cũng không thể hiện ra ngoài mà cười ha hả rồi nói: "Là tổng giám đốc Hàn đang hỏi tôi muốn
người?"

Ngầm hiểu là, anh là bên nhờ vả, thái độ của anh không đúng.

Hơn nữa với Long Triệt mà nói, đây là cơ hội tốt để kéo anh xuống nước.

Ý của Lương Tử Bạc.

Thủ lĩnh Thành Bang cũng chính là ba của Long Triệt sắp không xong rồi.

Anh ta đang tranh giành vị trí với lão đại.

Anh ta và Lương Tử Bạc có quan hệ hợp tác.

Lương Tử Bạc giúp anh ta lấy chiếc ghế thủ lĩnh Thành Bang.

Nhưng anh ta phải giúp Lương Tử Bạc kéo Hàn Duy Thái vào.

Chỉ khi Hàn Duy Thái cũng giẫm vào vũng nước đục này.

Lương Tử Bạc mới có thể an tâm.

Hàn Duy Thái không hề nổi giận, ngữ điệu còn có ý vị sâu xa hơn cả Long Triệt: "Cơ hội chỉ có một lần, anh có muốn giao người ra không,
nghĩ cho kĩ."

Anh nói câu đó xong thì khom người cầm một điếu xì gà trên bàn lên đưa vào miệng.

Nghiêm Cẩn rất biết ý cúi người châm lửa.

Ánh lửa màu lam phai dần rồi biến mất, Hàn Duy Thái hít sâu một hơi sau đó nhả ra một làn khói trắng.

Khiến anh ta không nhìn ra vẻ mặt anh.

Long Triệt nổi giận.

Sắc mặt thoáng cứng đờ, ngoài cười trong không cười: "Tổng giám đốc Hàn có ý gì?"

Hàn Duy Thái gạt tàn thuốc, ung dung ngước mắt lên nhìn, không nhanh không chậm nói: "Anh cho rằng anh không giao người thì tôi
không còn cách gì sao? Tôi mà ra tay sợ anh không chịu nổi."

Đúng thế, nếu anh đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ làm công khai.

Như vậy bị kéo ra không chỉ đơn giản là mấy tên tội phạm cưỡng gian đâu.

Chuyện này không lớn không nhỏ.

Nếu thật sự vỡ lở thì mấy tên lưu manh đó đều là người dưới quyền Long Triệt.

Hàn Duy Thái thật sự làm thì cũng có thể kéo cả anh ta ra.

Long Triệt đang tranh giành tôi chết anh sống với lão đại, lúc này xảy ra chuyện như vậy thì không có lợi cho anh ta.

"Đương nhiên tôi biết thủ đoạn của tổng giám đốc Hàn, nói thế nào thì những người đó cũng đều là người của tôi, nếu cứ đưa cho anh như vậy thì sau này tôi sống thế nào? Sau này còn ai dám theo tôi nữa?"

Ban đầu anh ta cảm thấy mấy người này tự sống tiếp, kéo Hàn Duy Thái ra, anh ta còn cảm thấy là chuyện tốt.

Nhưng bây giờ mấy người này lại như khoai lang nóng bỏng tay.

Cứ vậy giao không như thế, sợ rằng người đi theo mình sẽ thất vọng.

Không giao lại khó ăn nói với Hàn Duy Thái.

"Có gì cần phải nói? Lẽ nào anh Long biết chuyện họ làm sao?

Không quy củ không thành quy tắc, lần này anh Long không giết gà doạ khỉ thì lần sau sẽ còn có người dám giấu anh làm chuyện lớn hơn nữa, đến khi đó chưa chắc đã là đưa vài
người là có thể giải quyết đâu."

Nghiêm Cẩn hiểu Hàn Duy Thái nhất, nếu ngay từ đầu anh đã muốn làm công khai thì sẽ không hẹn Long Triệt.

Long Triệt dập một nửa điếu xì gà, đẩy cô gái trong lòng: "Ra ngoài trước đi."

Cô gái rất ngoan, mỉm cười ra khỏi phòng bao, trước khi đi còn len lén nhìn Hàn Duy Thái, đối với thứ đẹp, là người thì đều thích nhìn nhiều thêm vài lần.

Long Triệt cũng không ngốc, giết gà doạ khỉ cũng được nhưng anh ta nhất định phải có lợi: "Tôi không giấu anh, Lương Tử Bạc muốn tôi kéo anh vào, chúng tôi đã làm giao dịch, anh ta giúp tôi ngồi lên vị trí thủ lĩnh, nếu anh chịu hứa với tôi một chuyện thì xử lý người thế nào đều theo ý anh.

Nhưng anh yên tâm, sẽ không bảo anh làm chuyện phạm pháp đâu.

Tôi biết giới hạn của anh.

Chỉ hy vọng vào thời khắc then chốt, tổng giám đốc Hàn giúp tôi một tay."

Hàn Duy Thái không suy nghĩ gì lập tức đồng ý, Long Triệt cũng không ngốc, bảo anh ta giao người ra mà không có lợi gì thì hơi khó.

Anh đồng ý thì sẽ có cách sử dụng nhân tình này.

Anh sẽ không đưa quyền chủ động cho Long Triệt.

Long Triệt biết rõ, Hàn Duy Thái đáng tin cậy hơn Lương Tử Bạc.

Chẳng những chức quan của ông cụ Hàn cao hơn ông cụ Lương một cấp mà Lương Tử Bạc cũng không phải đối thủ của Hàn Duy Thái.

Nếu không lâu như vậy rồi sao Lương Tử Bạc vẫn chưa thắng được Hàn Duy Thái một lần.

Cho nên anh ta mới bán đứng Lương Tử Bạc.

Long Triệt có được kết quả hài lòng liền giao việc cho trợ thủ ở ngoài cửa: "Đưa người vào đây."

Chẳng mấy chốc ba người đó bị trói vào.

Họ đã làm không ít chuyện như vậy, chỉ là không ngờ lần này lại kinh động tới người tai to mặt lớn.

Một người trong đó nằm trên đất ngửa đầu nhìn Long Triệt: "Chúng tôi sai rồi, tha cho chúng tôi một mạng đi, đảm bảo sẽ không có
lần sau."

Long Triệt hừ lạnh một tiếng: "Quy tắc của bang chỉ đêr đó cho đẹp thôi à?"

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, chỉ nghe thấy một giọng nam: "Tôi muốn gặp anh ấy."

"Anh Long đang tiếp khách ở trong, anh đợi một lát đi."

"Không được..."

Sau đó người đàn ông xông vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.