Cửa phòng đóng lại, Trần Thanh Lan chỉ nhìn thoáng qua một cái thì thu hồi mắt.
Bây giờ cô có thể xác định, Nghiêm Cẩn tới là để nói gì.
Giờ phút này, việc cô có thể làm chính là yên tĩnh nhẫn nại.
Bên trong phòng sách, Hàn Duy Thái ngồi ngay ngắn trước bàn, có vẻ cơn nghiện thuốc tới, trên bàn không có khói có chút khó chịu,
Nghiêm Cẩn vội vàng móc ra một điếu châm cho anh.
Hàn Duy Thái dùng sức rít một hơi mới nói, "Nói đi."
"Căn cứ theo điều tra của tôi, là do mấy tên tay sai của Long Triệt lừa anh ta mà nhận riêng..."
"Người thuê là ai?" Lần này Hàn Duy Thái nhấn mạnh.
Rất rõ ràng, chuyện này là thật.
Rất tốt, rất tốt.
Ngay cả người của anh cũng dám động?
Nghiêm Cẩn cúi đầu.
"Nói!"
Hàn Duy Thái đã nổi giận rồi.
"...Là mợ Trần, có thể bà ấy biết quan hệ giữa ngài cùng cô Lan, mới... mới ra hạ sách này."
Vẻ mặt của Hàn Duy Thái như lẫn vào bóng đêm.
Rõ ràng không lạnh nhưng Nghiêm Cẩn lại rùng mình một cái.
Cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận người trước mặt.
Hồi lâu, Hàn Duy Thái nhịn xuống lửa giận, "Giúp tôi sắp xếp một buổi gặp với Long Triệt."
"Vâng, cái đó... cô Lan cũng là người bị hại, nếu như ngài muốn bỏ cô ấy thì cho thêm chút bồi thường."
"Cậu đang nói gì?" Hàn Duy Thái cắt đứt lời cậu.
Cái gì gọi là cô là người bị hại?
Bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-cot-ghi-tam/2468813/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.