Chương trước
Chương sau
Cửa phòng đóng lại, Trần Thanh Lan chỉ nhìn thoáng qua một cái thì thu hồi mắt.

Bây giờ cô có thể xác định, Nghiêm Cẩn tới là để nói gì.

Giờ phút này, việc cô có thể làm chính là yên tĩnh nhẫn nại.

Bên trong phòng sách, Hàn Duy Thái ngồi ngay ngắn trước bàn, có vẻ cơn nghiện thuốc tới, trên bàn không có khói có chút khó chịu,
Nghiêm Cẩn vội vàng móc ra một điếu châm cho anh.

Hàn Duy Thái dùng sức rít một hơi mới nói, "Nói đi."

"Căn cứ theo điều tra của tôi, là do mấy tên tay sai của Long Triệt lừa anh ta mà nhận riêng..."

"Người thuê là ai?" Lần này Hàn Duy Thái nhấn mạnh.

Rất rõ ràng, chuyện này là thật.

Rất tốt, rất tốt.

Ngay cả người của anh cũng dám động?

Nghiêm Cẩn cúi đầu.

"Nói!"

Hàn Duy Thái đã nổi giận rồi.

"...Là mợ Trần, có thể bà ấy biết quan hệ giữa ngài cùng cô Lan, mới... mới ra hạ sách này."

Vẻ mặt của Hàn Duy Thái như lẫn vào bóng đêm.

Rõ ràng không lạnh nhưng Nghiêm Cẩn lại rùng mình một cái.

Cúi đầu, không dám thở mạnh, chỉ sợ chọc giận người trước mặt.

Hồi lâu, Hàn Duy Thái nhịn xuống lửa giận, "Giúp tôi sắp xếp một buổi gặp với Long Triệt."

"Vâng, cái đó... cô Lan cũng là người bị hại, nếu như ngài muốn bỏ cô ấy thì cho thêm chút bồi thường."

"Cậu đang nói gì?" Hàn Duy Thái cắt đứt lời cậu.

Cái gì gọi là cô là người bị hại?

Bỗng nhiên Hàn Duy Thái nhớ tới, Trần Thanh Lan từng hỏi anh, "Nếu như bọn họ được như ý, anh sẽ còn cần tôi không?"

Hàn Duy Thái cười to lên, ý cười không tới đáy mắt, cất giấu lưỡi đao sắc bén, âm u mãnh liệt, "Tốt lắm, tôi cho rằng nhà họ Trần chỉ có một mình Trần Thanh Hoàng ngu xuẩn kia là không biết trời cao đất rộng."

Khi nghe lời Nghiêm Cẩn nói, anh có loại xúc động muốn xé nát Lưu Ngọc Tuyết.

Thậm chí muốn lập tức hủy bỏ hôn ước với Trần Thanh Vi, không gặp lại bọn họ nữa.

Thật đáng ghét.

Nghiêm Cẩn nuốt từng ngụm nước bọt, không dám lên tiếng.

Rất lâu mà Hàn Duy Thái cũng khó bình phục tâm tình, ngực anh nhấp nhô, có thể thấy anh đang giận thế nào.

Sắc mặt của anh càng âm trầm, tức giận trong mắt sắp tràn lan, lửa cháy càng cao, cực kỳ kinh khủng, "Nói với Long Triệt, ngày đó một tên cũng không được thiếu!"

"Vâng, tôi đi ngay." Nghiêm Cẩn nhanh chóng lui ra khỏi phòng sách, nơi này cậu không muốn ở lâu dù chỉ một khắc, quá bị đè nén.

Rất sợ Hàn Duy Thái bắn đạn vào người cậu.

Trong phòng ăn Trần Thanh Lan đã dọn xong bữa sáng, thấy Nghiem Cẩn đi ra dáng vẻ cái gì cũng không biết, thì kéo một nụ cười nhạt, "Trợ lý Nghiêm ăn cơm chưa, ăn một chút đi."

Nghiêm Cẩn ngẩng đầu nhìn Trần Thanh Lan, đáy lòng sinh ra mấy phần không đành lòng.

Một người phụ nữ đang tốt đẹp, nói bị người làm nhục thì là làm nhục.

Nghĩ đến cậu cũng tức giận không thôi.

Lòng của Lưu Ngọc Tuyết quá độc ác.

Cậu nên nói vài lời không tốt ở trước mặt ông chủ, phải làm rối hôn sự này mới được.

Có một người nhà lòng dạ ác độc thế này, Trần Thanh Vi cũng không tốt hơn bao nhiêu, người thế này căn bản không xứng vào cửa
nhà họ Hàn.

Thấy Nghiêm Cẩn xuất thần, Trần Thanh Lan gọi cậu một tiếng.

"Trợ lý Nghiêm?"

"Hả, tôi ăn rồi, tôi còn có việc, đi trước đây."

Nghiêm Cẩn tỉnh hồn trả lời.

Trần Thanh Lan không miễn cưỡng, chỉ đưa cậu ra cửa.

Nghiêm Cẩn sao có thể để cô tiễn chứ.

"Không cần..."

"Không sao, tôi tiễn anh."

Nghiêm Cẩn nhìn cô một cái không cự tuyệt nữa, khi đi tới cửa thì nói, "Cô quay vào đi."

Trần Thanh Lan cười nhạt, mới đóng cửa lại vào nhà.

Xoay người đã nhìn thấy Hàn Duy Thái đứng sau lưng cô, cô vẫn mang dáng vẻ cái gì cũng không biết, nói, "Đói bụng rồi sao, ăn cơm đi."

Hàn Duy Thái bình tĩnh nhìn cô, yết hầu cử động.

Trần Thanh Lan tiến đến nắm cánh tay anh, kéo anh đến phòng ăn, "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng no bụng."

Đến phòng ăn, Trần Thanh Lan ấn anh xuống ghế rồi múc canh đưa đến trước mặt anh.

Hàn Duy Thái nhìn cô, cũng không nhận lấy.

Anh không nhận, Trần Thanh Lan cứ giữ yên tư thế đó.

Anh nhận lấy, cũng không uống mà là đặt trên bàn.

Ánh mắt sáng quắc( nhìn cô, thanh âm ngưng kết, "Bọn họ động vào cô rồi?"

Cái muỗng trong tay Trần Thanh Lan đột ngột rơi xuống.

Choang một tiếng, vỡ nát.

Trái tim của Hàn Duy Thái cũng chia năm xẻ bảy như chiếc muỗng đó, có ghép thế nào cũng không hoàn chỉnh...

"Không có."

Trần Thanh Lan ngước mắt lên, thản nhiên nói, "Không có, chị Diễm vì bảo vệ em, mà đã giả mạo em..."

Cho nên người bị động không phải cô.

Trong một nháy mắt đó, sợi dây đang căng thẳng của anh chùng xuống, anh không biết minh đã để tâm người phụ nữ này như vậy.

Nếu như câu trả lời của cô là có.

Anh cũng chưa từng muốn từ bỏ.

Giờ phút này nhìn cô, anh có loại cảm giác tìm được thứ đã mất.

Anh đứng dậy vòng qua bàn ăn, ôm lấy cô từ phía sau, rất chặt rất chặt, giống như muốn khảm cô vào lòng mới chịu bỏ qua.

Trần Thanh Lan bất động, cô rũ mắt, "Em tự biết rõ bản thân, nếu như gây khó cho anh, em không miễn cưỡng, dù sao em cũng chỉ là
món đồ chơi của anh..."

Lời còn chưa nói hết thì đã bị Hàn Duy Thái che miệng lại, "Không cho phép nói bậy!"

Trần Thanh Lan xoay người ôm chặt phần hông của anh, có chút nghẹn ngào, "Nếu không phải chị Diễm thay em..."

Lần này, lời cô vẫn chưa nói xong lại bị Hàn Duy Thái chặn lại tiếp.

Chỉ là lần này không dùng tay, mà là môi.

Đôi tay dày rộng bám chặt ót cô, hung tợn ngậm lấy môi cô, đâu ngón tay xuyên qua mái tóc dài của co mà dùng sức, khiến cô càng
thêm gần.

Nụ hôn của anh rất sâu, Trần Thanh Lan chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, tê dại như một làn sóng biển, không ngừng quét qua
sống lưng.

Trước kia khi anh hôn cô, muốn cô, đều là thô lỗ dã man.

Lần này lại mang đến cho cô cảm giác dịu dàng.

Là ảo giác sao?

Nhất định là vậy.

Cánh mũi bỗng dưng có chút chua xót, không tự chủ được hơi nuốt nhẹ, dường như đang cho phép đầu lưỡi của anh.

Như cô đáp lại.

Hàn Duy Thái hôn sâu hơn, quấn quýt lấy môi cô, không chịu buông ra.

Trần Thanh Lan bị hôn đến thiếu không khí, sắc mặt đỏ bừng.

"Ừm..." Trần Thanh Lan đẩy anh ra theo bản năng, Hàn Duy Thái thuận thế buông ra, sờ đôi gò má đỏ thẫm của cô, chậm rãi đi xuống, chạm đến cánh môi sưng múp đỏ hồng.

Ngón tay cái từ từ lướt qua môi cô, "Sau này không cho phép nói bậy, để anh nghe được lần nữa sẽ không tha cho em."

Trần Thanh Lan mềm nhũn tựa vào ngực anh, không nói câu nào.

Chỉ là trong lòng cô hiểu rõ, quan hệ giữa bọn họ, không phải cô không nói thì sẽ không bẩn.

"Hôm nay cũng đừng đi, nghỉ ngơi cho khoẻ."

Không được, chị Diễm chỉ có một mình, em không yên tâm..."

"Anh sẽ tìm người chăm sóc cho cô ấy, em cứ yên tâm ở đây, chờ anh trở lại." Lần này giọng anh rất nghiêm khắc, không cho thương
lượng.

Trần Thanh Lan chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Hàn Duy Thái mới nhớ ra cô còn chưa ăn cơm, ôm cô ngồi trên đùi mình, đút cho cô.

Trần Thanh Lan không được tự nhiên.

Nhưng Hàn Duy Thái rất đáng ghét, cô không ăn sẽ không chịu thả người.

Cháo trong chén từng chút từng chút vơi dần.

"No rồi."

Một chén cháo đã ăn hết, lúc Hàn Duy Thái muốn lấy chén của mình tiếp tục đút, Trần Thanh Lan đã kịp thời dừng lại.

"No thật sao?"

Hàn Duy Thái nhướng mi.

Trần Thanh Lan lẩm bẩm một tiếng, "Em cũng không phải heo."

Mặc dù rất nhỏ nhưng Hàn Duy Thái vẫn nghe được, cũng không để tâm cô vừa mới ăn, khóe miệng còn dính vụn thức ăn thì đã hôn lên,
Trần Thanh Lan đẩy anh, "Bẩn."

"Không bẩn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.