Thấy A Hào xông tới, ba người đàn ông bị trói ném xuống đất đồng thời kêu cứu: "Anh Hào, cứu bọn em với."
A Hào không để ý tới bọn họ, trực tiếp đi về phía trước, thấy Hàn Duy Thái ngồi trên sô pha thì sững sốt một chút, giống như có chút quen mắt, nhưng không thể nhớ ra ngay lập tức.
Vậy thì không nghĩ nữa.
Mà Hàn Duy Thái lại nhận ra, Trần Thanh Lan chạy trốn vào trong biệt thự của anh ta.
Đây chính là ứng với câu nói: Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa tự xông vào.
A Hào khom người với Long Triệt, "Nhị gia, cho bọn họ thêm một cơ hội."
"Đúng vậy, chúng tôi đi theo.ngài, cho dù không có công lao, không phải cũng còn có khổ lao hay sao?"
Người của Long Triệt như thế nào chứ, nếu không có chút tài năng thì đã sớm bị lão đại giết chết.
Còn có thể sống đến bây giờ?
Long Triệt lanh lùng nhìn lướt qua ba người trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người A Hào, "Từ trước đến giờ tôi chính là niệm tình các cậu bán mạng cho tôi, các người phạm sai lầm tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt coi như không biết, sự dung túng của tôi không khiến các cậu bớt phóng túng lại, ngược lại còn làm trầm trọng hơn, ai cũng dám trêu."
"Nhị gia..."
"Không cần nói nữa, cậu còn dám nói thêm một câu, ngay cả cậu cũng xử lý như thế!"
"Anh Hào, cứu chúng em với."
Một người trong ba bọn họ túm lấy ống quần của A Hào, không buông tay, "Chúng em biết sai rồi, anh giúp chúng em cầu xin anh Hàn với."
A Hào cũng rất tức giận, thế nhưng bọn họ lại làm ra những hành động vụng trộm sau lưng anh, còn làm hỏng một việc lớn như vậy.
Nhưng thời gian bọn họ đi theo anh cũng không ngắn, anh không nỡ trơ mắt nhìn bọn họ bị bí mật xử lý.
Lúc A Hào vẫn còn ý đồ muốn thuyết phục Long Triệt, một thanh âm trầm thấp vang lên, "Muốn cơ hội, tôi cho cậu."
A Hào vốn còn đang do dự, một câu của Long Triệt khiến anh hiểu được, mấy tên côn đồ thuộc hạ của mình rốt cuộc rước đến bao nhiêu tai hoạ.
"Tổng giám đốc Hàn cho cậu cơ hội, còn không mau cảm tạ."
Tổng giám đốc Hàn?
Hơi thở A Hào trầm xuống, trừng mắt liếc ba tên dáng vẻ chật vật trên đất một cái.
Ngoan ngoãn nói, "Mong Tổng giám đốc Hàn cho ba tên không biết trời cao đất rộng này một cơ hội sống."
Hàn Duy Thái vốn dĩ muốn trực tiếp kết thúc, đương nhiên anh sẽ không động thủ, hoặc là muốn Long Triệt tự mình đi giải quyết.
Tuy nhiên, bây giờ anh lại muốn dùng một phương thức khác.
Chính là khiến ba người bọn ho cùng với A Hào tiếp tục đòi tiền Lưu Ngọc Tuyết, dọa dẫm bà ta.
Đúng, anh chính là muốn dùng bọn người này quấn lấy Lưu Ngọc Tuyết, khiến bà ta muốn động cũng không thể động.
Có phải nếu chúng tôi nghe lời, anh sẽ bỏ qua cho bọn họ?" A Hào dè dặt hỏi.
Hàn Duy Thái đứng dậy, phủi đến mức trên người không còn sót lại một hạt bụi nào.
"Xem biểu hiện của các cậu."
Đáp án lập lờ nước đôi, nhưng cũng giúp bọn họ có hy vọng, dù sao có cơ hội cũng còn tốt hơn không có cơ hội.
A Hào chất phác, nhưng cũng là một người vô cùng nghĩa khí, đặc biệt là đối với thuộc hạ của mình.
Sau khi Hàn Duy Thái đi, Long Triệt cũng đứng dậy, đi qua bên người A Hào, vỗ vỗ vai của anh, "Tuy rằng thời gian cậu theo tôi không lâu, nhưng tôi thật sự coi trọng cậu. Việc lần này qua rồi thì làm thuộc hạ bên cạnh tôi."
"Cảm ơn Nhị gia dìu dắt."
Long Triệt cảm thấy Hàn Duy Thái cũng tính toán tha cho bon họ một con đường sống. Bằng không sẽ không cho cơ hội này.
Nhưng anh lại không biết chuẩn bị của Hàn Duy Thái còn ở phía sau.
Anh ta làm như vậy, chẳng qua chỉ muốn dùng tay của bon họ để dạy dỗ Lưu Ngọc Tuyết.
Còn bỏ qua, chuyện này không tồn tại.
Biệt thự, một mình Trần Thanh Lan rất cô đơn, nhưng cô lại không dám ra ngoài lúc này, nhỡ may Hàn Duy Thái đột nhiên trở về.
Trong lúc cô cảm thấy vô cùng nhàm chán không biết làm gì, cửa biệt thự vang lên tiếng gõ.
Trần Thanh Lan cho rằng là Hàn Duy Thái nhưng không phải, là người cô không nghĩ tới - Trương Diễm.
Bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ trung niên, tướng mạo có vẻ rất hiền lành.
"Là trợ lý Nghiêm căn dặn tôi đưa bọn họ tới đây." Lái xe tiến đến giải thích.
Trần Thanh Lan nói: "Tôi biết rồi", sau đó kéo tay Trương Diễm vào nhà.
Trương Diễm nhìn lướt qua bên trong biệt thự, cười nói: "Anh ấy đối với cô thật tốt nha!"
Tốt?
Tốt sao?
Trương Diễm không biết quan hệ của bọn họ chỉ là mối quan hệ bất thường liên quan đến giá trị lợi dụng.
Tốt cũng chỉ là mặt ngoài, để cho người khác nhìn vào.
Trương Diễm kéo Trần Thanh Lan sang một bên, nhẹ giọng nói, để cô đứng không xa với dì Trần.
"Đặc biệt tìm tôi để chăm sóc cô đó, còn để cô ở biệt thự xa hoa như vậy, nói không chừng anh ta cũng có vài phần chân tình với cô."
Trần Thanh Lan thấy dáng vẻ bà tám của Trương Diễm, cô hiểu đây chỉ là bề ngoài, vì thế ôm lấy cô ấy, "Chị Diễm, cảm ơn cô."
Cô phát hiện mình vẫn chưa sửa được cách xưng hô giống như trong quán bar với Trương Diễm.
Trương Diễm không nói gì, nếu cô chấp nhận lời cảm ơn của Trần Thanh Lan, cô ấy có thể thoải mái một chút, vậy thì cô sẽ nhận.
"Cô là cô Lan phải không?" Lúc này dì Trần đi tới chào hỏi.
"Tôi họ Trần, trợ lý Nghiêm sắp xếp tôi đến đây chăm sóc cho cô."
Dì Trần giải thích lý do mình đến.
"Vậy thì sau này làm phiền dì rồi." Trần Thanh Lan cảm thấy ngoài ý muốn với việc này, nếu Hàn Duy Thái không lên tiếng, Nghiêm Cẩn sẽ không sắp xếp như vậy.
Nếu trước đó anh ta muốn tìm người tới chăm sóc cô, có lẽ cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy.
Thế nhưng lại là lúc này.
Chẳng lẽ anh ta không đối phó với Lưu Ngọc Tuyết?
Làm những việc này chỉ vì an ủi cô?
Càng nghĩ Trần Thanh Lan càng cảm thấy tình huống này có khả năng rất cao.
Tâm trạng của cô có chút không vui.
"Này, em nghĩ cái gì thế?"
Trương Diễm vỗ vai Trần Thanh Lan, "Nghĩ cái gì mà sững người ra thế?"
"Không... không có gì."
"Vậy cô dẫn tôi đi tham quan biệt thự đi, chị còn chưa được ở biệt thự lớn như vậy bao giờ." Trương Diễm kéo kéo tay Trần Thanh Lan.
Trần Thanh Lan nắm chặt tay cô ấy, nói "Được."
Nơi đây nằm giữa sườn núi, rời xa ồn ào náo nhiệt của thành phố, yên tĩnh, không khí cũng tốt.
Bên ngoài biệt thự là rừng trúc lớn, trước biệt thự có một cái sân, có thể đỗ xe, còn có một vườn hoa nhỏ để tản bộ.
Ghế đá, còn có bàn đá.
Đi mệt có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Trương Diễm đến, Trần Thanh Lan không còn buồn chán, một ngày qua cũng rất nhanh.
Cơm tối là do dì Trần chuẩn bị, sau khi ăn cơm, Trương Diễm về phòng trước: "Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước nhé."
"Ừm." Trần Thanh Lan lên tiếng.
Thật ra cô sợ Hàn Duy Thái trở về thì mình sẽ làm phiền bọn họ.
Cô ở phòng dành cho khách tầng dưới.
Tuy chỉ là phòng dành cho khách, nhưng còn xa hoa hơn so với khách sạn năm sao.
Cái gì cũng có.
Trần Thanh Lan cũng nghĩ Hàn Duy Thái sẽ đến, nhưng không.
Không đợi được Hàn Duy Thái đến, người đến lại là Nghiêm Cẩn.
Hàn Duy Thái ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn là để ý, thời gian ông Hàn ở nhà cũng không nhiều lắm.
Cho nên anh đã về nhà cũ từ sớm, ăn cơm tối với cha mẹ.
"Đã muộn thế này rồi, sao anh lại tới đây?"
Nghiêm Cẩn cười cười, "Tôi đến để xem sắp xếp của tôi có hợp ý của cô Lan không?"
"Rất tốt, trợ lý rất có mắt nhìn."
Trần Thanh Lan mời anh ta vào nhà.
"Anh có muốn uống chút gì không?" Trần Thanh Lan hỏi.
Cái gì cũng được." Nghiêm Cẩn trả lời.
Trần Thanh Lan vào phòng bếp pha hai ly cà phê, đưa một ly cho Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đứng lên, Trần Thanh Lan ý bảo anh ta ngồi xuống, còn cô thì ngồi phía đối diện.
"Trợ lý Nghiêm đến, có phải có chuyện gì muốn nói hay không?"
Cô không cảm thấy Nghiêm Cẩn đến đơn thuần chỉ là đến xem cô ở có quen hay không.
Nghiêm Cẩn đi theo bên cạnh Hàn Duy Thái đã lâu.
Cho dù là chuyện gì, Hàn Duy Thái cũng không muốn liên quan đến các hạng người khác.
Chỉ vì người phụ nữ trước mặt, Hàn Duy Thái dính líu đến thành bang.
Kẻ trong cuộc thì u mê.
Hàn Duy Thái như vậy, chỉ vì, anh để tâm đến người phụ nữ này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]