Trần Thanh Lan không hề nghĩ ngợi, liền đồng ý, đã hại Quý Phong thành như vậy, cô thực sự không muốn anh lại vì mình mà phải chịu thêm bất kỳ tổn hại nào nữa.
"Con nhất định cố gắng hết sức, để giúp anh ấy ra ngoài."
Mẹ Quý Phong sửng sốt, chốc lát lộ vẻ vui mừng, "Cô có cách gì rồi phải không?"
"Con đã tìm được người rồi." Cô không muốn ba mẹ anh phải lo lắng.
Cũng muốn giảm bớt mức độ tổn thương đối với bọn họ.
Ba mẹ Quý Phong chỉ có một người con trai là anh, nên chắc chắn là đặt kì vọng rất cao, xảy ra chuyện như thế, đối với họ mà nói, như là
sét đánh ngang tai.
Có được câu trả lời thỏa đáng, ông Quý kéo bạn già nhà mình đi, tránh để bà lại nói ra những lời khó nghe.
Trần Thanh Lan nhìn bóng lưng hai vị trưởng lão hít vào thật sâu, trong lòng là nỗi buồn vô tận.
"Thanh Lan." Tần Tố Tố đang chuẩn bị đi tìm cô, kết quả đi ra khỏi trung tâm thương mại đã thấy cô đứng ở bậc thềm.
Trần Thanh Lan hoàn hồn trở lại, "Cô giúp tôi đi trại tạm giam, xem anh ấy ra ngoài chưa."
Tần Tố Tố sửng sốt, "Cô tìm được người giúp rồi sao?"
Cổ họng của Trần Thanh Lan có chút nghẹn lại, cô ngừng lại, khẽ nói ừ một tiếng.
"Vậy cô tại sao không tự mình đi đi?" Tần Tố Tố không hiểu, cô ta có khả năng tìm được giúp đỡ, vậy tại sao lại không đi gặp anh?
Trần Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khac-cot-ghi-tam/2468776/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.