Chương trước
Chương sau
Tiếng đọc bài sáng của lớp 11/2 bên cạnh bay ra hành lang theo cánh cửa chưa đóng.

Lý Thư Tĩnh cúi đầu nhìn chiếc di động chẳng biết xuất hiện trên tay từ lúc nào, rồi nhìn Hứa Vân Duệ nắm đầu đập lên tường cốp cốp: "???"

"Mình cũng không phải lão Vương có chín cái đầu để đập chơi đâu", Lý Thư Tĩnh nhìn mà đau đầu, "Được rồi, cậu cúp máy của Trì ca còn ngồi đây đập đầu hả?"

Mặt Hứa Vân Duệ xám như tro tàn: "Đừng nói gì hết."

"Tôi muốn yên tĩnh."

Yên 'tĩnh' "cốp" vào đầu cậu ta một cái: "Dám chiếm hời của tôi hả?"

Hứa Vân Duệ: "......"

Thốn.

Ai đó tới giết cậu ta đi.

Cậu ta không thể ở thêm một ngày trong cái hội học sinh rách nát này nữa.

"Nghe lời chút, Lê ca nói gì vậy?" Lý Thư Tĩnh dòm cậu ta vẫn tỏ vẻ "Tôi còn muốn yên tĩnh", cô cũng không đợi mà trực tiếp cúi đầu nhấn vào màn hình di động: "Mật khẩu."

Hứa Vân Duệ: "Mật khẩu gì?"

Lý Thư Tĩnh: "Mật khẩu điện thoại."

"20...... Khoan đã, chị Tĩnh à chị muốn làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Gọi điện lại cho Lê ca thôi", Lý Thư Tĩnh nói rất tự nhiên, "Tôi trông cậu nói chuyện vất vả quá, 20 rồi sao nữa."

Không có sau đó.

Hứa Vân Duệ chộp lấy di động một phen, dưới ánh mắt "Tốt nhất là cậu có việc" của Lý Thư Tĩnh, nói từng chữ một: "Đừng gọi, thật đấy."

Lý Thư Tĩnh: "Lý do."

Hứa Vân Duệ: "Cậu gọi qua bên kia cũng chưa chắc đã nhận, nhận......"

Lý Thư Tĩnh đợi nửa ngày cũng không xong câu sau.

"Rốt cuộc hôm nay cậu bị gì đấy? Toàn nói bóng nói gió."

"Nhận rồi, sau đó thì sao?"

Hứa Vân Duệ đỡ tường, vẻ mặt vi diệu: "Nhận rồi... cũng chưa chắc là người đó."

Lý Thư Tĩnh cầm di động sững ra tại chỗ: "?"

(@W. Augusttt138)

-

Hề Trì bị cuộc điện thoại đánh thức, đối phương nói được một chữ rồi lập tức cúp máy, nếu là bình thường có khi cậu sẽ gọi lại xem sao, nhưng hôm nay thật sự quá mệt nên không để ý nữa, mãi đến khi nằm lỳ trong chăn mười mấy phút, cuộc gọi kia mới bắt đầu phát ra tác dụng chậm.

Lúc Giang Lê ra khỏi phòng tắm, Hề Trì đã tỉnh như sáo.

Cậu quấn chăn ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại.

"Tôi gọi lão Phó xin nghỉ rồi, ngủ thêm hai mươi phút đi." Giang Lê nói.

Người trên giường không nói gì, Giang Lê chỉ đành lê một thân ướt nước đi qua.

Hắn ngồi xuống cạnh giường, nhẹ giọng mở miệng: "Hồi thần nào."

Hề Trì đẩy di động qua: "Mở khóa."

Giang Lê cúi đầu nhìn một cái, điện thoại đã tự động sáng lên theo động tác đưa qua của Hề Trì.

Nhìn màn hình khóa quen thuộc, Giang Lê không hỏi vì sao Hề Trì lại cầm di động của hắn, cũng không hỏi vì sao cậu muốn mở khóa mà chỉ chìa tay phải về phía người trên giường: "Tay ướt, cậu mở đi."

"Mật khẩu là sáu số 1."

Hề Trì bị cái mật khẩu đơn giản thô bạo này làm cho khiếp sợ, vừa định hỏi vì sao hắn đặt mật khẩu dễ như vậy, lại vô cớ cảm thấy dãy số này rất "Giang Lê".

Hề Trì nhanh chóng mở khóa, màn hình di động của Giang Lê rất xứng đôi với cái mật khẩu "sáu số 1" này, ngoại trừ một vài phần mềm cần thiết, thì hầu như không có thêm ứng dụng dư thừa nào, cậu không cần tìm, liếc mắt một cái đã nhìn thấy biểu tượng nghe gọi màu xanh lá phía dưới cùng.

Hề Trì nhấn vào.

Trên cột cuộc gọi gần đây hiển thị ba chữ "Hứa Vân Duệ".

Hề Trì: "......"

Hóa ra không phải là ảo giác.

Hề Trì không muốn nói chuyện, cậu bấm tắt màn hình một phen, ném di động cho Giang Lê, kéo chăn nằm xuống lần nữa, im lặng hòa hoãn mấy phút mới nhỏ giọng mở miệng: "Có người gọi điện cho cậu, cậu gọi lại thử xem."

Giang Lê ngồi xuống cuối giường.

Từ lúc Hề Trì nhấn mở khung gọi điện, hắn đã đoán được đại khái sự việc, dựa theo nguyên tắc "đúng bệnh hốt thuốc", hắn vẫn nhấn mở khung gọi điện lần nữa.

Nhật ký cuộc gọi mới nhất là vào mười mấy phút trước.

Giang Lê nhấn vào xem.

Cuộc gọi tới, thời gian gọi 1 phút.

Tầm mắt Giang Lê dừng lại trên hai chữ "1 phút" chốc lát, rồi bật cười.

"Đã nói gì vậy." Hắn hỏi.

Thời điểm Giang Lê hý hoáy điện thoại không thèm che chắn, tay cầm thấp, màn hình di động của hắn lại vô cùng đơn giản, chỉ nhìn vị trí ngón tay cũng đoán được hắn nhấn vào ứng dụng nào, huống chi Hề Trì đã trông thấy giao diện nhật ký cuộc gọi, Giang Lê hỏi những lời này hiển nhiên là cố ý.

"Nhiều lắm, từ việc xin nghỉ đến chuyện hội học sinh, ước chừng đủ một phút", Hề Trì đơ mặt nói, "Cậu có thể gọi lại nói thêm vài giây."

Vừa dứt lời, bả vai Giang Lê đã rung lên khe khẽ, lồng ngực nín cười phập phồng lan đến bả vai.

Hề Trì: "......"

Hề Trì không nhịn được, nhưng lại lười ngồi dậy lẫn nói chuyện, cậu nhấc chân đạp đạp Giang Lê ở cuối giường.

"Còn cười nữa?"

Giang Lê rất nghe lời, rất nể tình mà cười thêm một tiếng, cười xong mới nhàn nhạt mở miệng: "Ai cúp điện thoại? Cậu hay cậu ta."

"Cậu ta."

Giang Lê tiện tay nhấn mở WeChat, không có tin nhắn mới đến bèn an ủi: "Không gọi lại chắc không sao."

"Có sao", Hề Trì chẳng thấy được an ủi tẹo nào, "Tôi bắt máy."

Không chỉ bắt, mà hiển nhiên đầu bên kia còn nhận ra, nên mới cúp điện thoại nhanh như vậy.

Nghe thấy người cuối giường hình như lại có dấu hiệu sắp cười, Hề Trì lạnh mặt cảnh cáo hắn trước.

"Giang Lê."

Giang Lê không nhanh không chậm cất điện thoại đi: "Ừm."

"Lỗi tôi, không nên bỏ điện thoại cạnh giường", Giang hội trưởng nhanh chóng nhận sai, "Ồn cậu à?"

Hề Trì xốc chăn đơn lên, ngồi dậy chậm rì rì, ngẩng đầu đối diện với kẻ nào đó đang ngồi ở cuối giường.

Giang Lê không trốn không hỏi, mặc cậu nhìn, chỉ là thuận tay kéo kéo chiếc chăn đơn bị đùn xuống cuối giường: "Quấn kỹ vào, hôm nay hạ nhiệt độ đấy."

Hề Trì bị mấy chiêu liên tục này của Giang Lê làm cho có phần không chống đỡ nổi.

Chẳng biết là Giang Lê quá am hiểu chuyện "cãi nhau", hay là không biết gì về "cãi nhau", toàn bộ thời cơ nói chuyện đều vừa vặn, khiến người ra không "tức" nổi một chút nào.

Hề Trì cảm nhận được hơi lạnh, quấn chăn vào: "Sao không ngủ thêm một lát, hạ nhiệt độ còn dậy đi tắm?"

Giang Lê choàng hờ áo khoác trên người: "Ra mồ hôi, dính người không thoải mái."

Nghe thấy ba chữ "ra mồ hôi", Hề Trì nhớ tới chính sự, cậu thò tay phải từ trong chăn ra, nửa giơ lên, cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn Giang Lê.

Nhưng ý tứ truyền đạt thật ra rất rõ ràng, đưa đầu lại gần, kiểm tra nhiệt độ cơ thể.

Giang Lê ngồi im ở cuối giường chốc lát, cũng không đợi được cậu bỏ tay xuống, hết cách, nhưng vẫn không tiến lên, chỉ đưa tay bắt lấy cổ tay Hề Trì, kéo người về phía mình một cái.

Lòng bàn tay Hề Trì kề lên trán Giang Lê.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy âm sắc nhàn nhạt vốn có của Giang Lê.

"Bớt nóng rồi, thầy Hề ạ."

Có thể là vì khoảng cách đột nhiên rút ngắn dẫn tới không kịp thích ứng, cũng có thể là vì câu "thầy Hề" bất thình lình này, đầu ngón tay Hề Trì vô thức run lên.

Đây không phải lần đầu tiên cậu kiểm tra nhiệt độ của Giang Lê, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc với hắn dưới tình huống tỉnh táo và rõ nét như vậy.

Một vài ký ức vụn vặt và mơ hồ chầm chậm hiện ra.

Nhiệt độ của Giang Lê đã giảm, Hề Trì chỉ chạm qua một cái bèn thu tay về.

Hai người thoắt cái yên lặng hẳn.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ lúc này bỗng trở nên dày đặc lẫn vội vàng, cuốn gió theo mưa, đánh từng đợt lên cửa kính thủy tinh, không một quy luật, chỉ tùy tiện thổi rơi.

Hề Trì quấn chăn nằm lại giường lần nữa, nhưng lần này cậu đã đổi hướng, không quay về phía Giang Lê ngồi bên ngoài nữa, mà là quay vào tường.

"Còn muốn ngủ à?" Giang Lê im lặng một hồi, mở miệng.

"Không, có hơi lạnh nên nằm thêm một chút", giọng Hề Trì rất nhẹ, bồi thêm một câu, "Mười phút."

Giang Lê "Ừm" một tiếng, cúi đầu lướt qua chiếc chăn mỏng trên người Hề Trì, đưa tay phủ một chiếc chăn khác lên.

Hai màu xám đậm và nhạt đan xen vào nhau, chẳng thể phân biệt nổi trong tia sáng ảm đạm ngày mưa, thậm chí thỉnh thoảng trong lúc hoảng hốt, nó giống như hòa thành một màu.

Hề Trì bị hơi thở thuộc về Giang Lê bao vây chặt chẽ, cậu nhìn chằm chằm bức tường trắng xuất thần một hồi, lần nữa vùi vào trong chăn, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, nhưng tầm mắt lại không tự giác mà di chuyển, dừng lại nơi lòng bàn tay vừa chạm vào trán của Giang Lê.

Cậu vô thức nắm chặt, tự dưng cảm thấy hơi nóng.

(@W. Augusttt138)

-

Lớp 11/1 đã trải qua một tiết tự học sáng gian nan nhất cuộc đời, mãi đến khi chuông hết tiết vang lên, Tang Du xách một quyển sách xuất hiện ở đầu bên kia hành lang.

Bọn Vương Địch khao khát mong chờ cả buổi tự học sáng cũng không kiềm chế được nữa, một đám xông qua: "Lão đại, anh bệnh hả?"

Giọng điệu ấy không giống "Anh bệnh hả", mà giống "Anh chết rồi", ồn đến nỗi lỗ tai Tang Du kêu ong ong.

Tang Du xoa xoa bả vai mới trả lời Vương Địch: "Bệnh gì? Giang Lê nói vậy hả?"

Mấy người cả kinh, "Giang Lê nói vậy" là sao?

Sao trong này còn có chuyện của vị bên Nam Sơn nữa?!

Tối qua mới đánh nhau với Giang Lê một trận, mình mẩy Tang Du đều ê ẩm muốn chết, cũng chẳng biết tình trạng Giang Lê thế nào, nghĩ như vậy, cậu ta quay đầu nhìn Vương Địch đứng gần mình nhất: "Giang Lê với Tiểu Trì tới chưa?"

Vương Địch càng sợ hơn.

"Giang Lê với Tiểu Trì tới chưa" là sao?

Sao ở đâu cũng có chuyện của vị bên Nam Sơn thế hả?!

"Ủa, lão đại, chẳng phải Trì ca ở chung với anh sao? Sao anh ấy tới cùng với vị bên Nam Sơn kia được?"

Tang Du: "......"

"Lão đại, Trì ca......"

Tang Du biết rõ đề tài này không thể tiếp tục, trực tiếp bịt cái mỏ của hoa loa kèn lại, thuận miệng ném một câu: "Ở với tôi, không cùng nhau, hỏi tách ra, Giang Lê là Giang Lê, Tiểu Trì là Tiểu Trì, hiểu chưa?"

Vương Địch gật đầu, giây tiếp theo lại trợn to mắt điên cuồng lắc đầu.

Vài người nhìn qua theo tầm mắt của Vương Địch.

Hai người "không cùng nhau" cùng đi tới phía bên này.

Tang Du: "......"

Ngay cả Tang Du cũng nhịn không nổi mà "ĐM" trong lòng một tiếng, sớm không tới muộn không tới, phải chọn ngay lúc này.

Nhưng trên mặt cậu ta không tỏ vẻ gì, bởi vì biểu cảm trông đến là tự nhiên, nên dễ dàng trốn tránh cho qua vấn đề "vì sao hai người lại đi cùng nhau" này.

Ba vị tai to mặt lớn đồng thời biến mất lại cùng đồng thời xuất hiện quay về lớp dưới cái nhìn tập thể của lớp 11/1.

Giang Lê ngồi vào chỗ, đưa nước trên tay qua.

Tang Du vô tư bắt chéo chân nhận lấy: "Coi như cậu có lương tâm."

"Đúng rồi, sao cậu xin nghỉ với lão Phó vậy? Cả ba người đều xin nghỉ ốm? Thế mà lão Phó cũng duyệt?"

"Có gì nói nấy." Giang Lê đáp.

Tang Du sững người: "Bao gồm cả chuyện đánh nhau tối qua hả?"

Giang Lê: "Không thì sao."

Tang Du chậc một tiếng, tuy rằng tác phong hành vi vẫn rất "Kim Ô" như trước, nhưng cũng chưa bao giờ thấy, trời mới biết sáng nay lúc nhận được tin nhắn của Giang Lê nói tìm lão Phó xin nghỉ, còn dùng cả lý do "Mất ngủ, muốn để cậu ấy ngủ thêm một lát" này, cậu ta ngạc nhiên biết bao.

Thế mà Giang Lê sẽ vì mất ngủ... khoan đã, bàn tay cầm chai nước của Tang Du đột nhiên khựng lại.

Lúc nhận được tin nhắn của Giang Lê, bởi vì chỉ ngủ được hai ba tiếng, cậu ta cũng không đọc nhiều, chỉ liếc sơ hai cái, sau khi biết Giang Lê giúp xin nghỉ tiết tự học sáng liền mơ màng ngủ mất.

Khi đó cậu ta đã nhìn thấy mấy chữ "để cậu ấy ngủ thêm một lát" này rồi, nhưng cũng chẳng để trong đầu, một là vì thực sự buồn ngủ, hai là trước đó Giang Lê đã gửi một bức ảnh chụp màn hình cuộc đối thoại với lão Phó, còn thuật lại mấy câu của ông, cậu ta bèn không nghĩ nhiều, cho rằng đây là đại từ chỉ thị trong quá trình thuật lại, ý chỉ bản thân Giang Lê.

Tang Du cầm điện thoại lên lần nữa, lật qua lật lại đoạn tin nhắn coi như đã dài hơn so với ngày xưa hết lần này đến lần khác.

Nước trên tay đột nhiên không còn ngon nữa.

Mọe.

Hóa ra "cậu ấy" ở đây là nói Tiểu Trì.

Đậu móa Giang Lê dậy sớm như vậy, vốn dĩ chẳng cần ngủ thêm một tiết tự học sáng.

"Có gì nói nấy" trong miệng Giang Lê, cậu ta cho rằng chuyện "khác thường" nhất cũng chỉ là kể ra vụ hai người đánh nhau tối hôm qua thôi, ai ngờ không phải, còn có chuyện "khác thường" hơn, đó là mọe nó cậu ta dùng cái lý do "để cậu ấy ngủ thêm một lát" này xin nghỉ với lão Phó.

Bây giờ Tang Du bắt đầu nghi ngờ Giang Lê giúp mình xin nghỉ là vì tiện thể, không phải sợ cậu ta mất ngủ, cũng không phải sợ tối qua cậu ta bị thương, mà là sợ cậu ta ngồi trong lớp không thấy Tiểu Trì sẽ gọi điện thoại làm phiền.

Tang Du: "......"

Đậu móa, thế mà cậu ta còn cho rằng Giang Lê có lương tâm?

Tang Du hung tợn nhìn chai nước trong tay.

Dựa theo nguyên tắc chiếm hời của Giang Lê phải chiếm đến cùng, cậu ta giơ tay vặn nắp, vừa mới dùng sức, Tang Du đã nhe răng "ssh" một tiếng.

Tiếng động không tính là lớn, nhưng hai người phía sau nghe rất rõ.

Hề Trì ngẩng đầu nhìn qua trước: "?"

Tang Du xoay xoay cổ tay, nói ra thì thực mất mặt chủ tịch hội học sinh Tây Sơn cậu ta, nhưng không nói lại cảm thấy lỗ muốn chết.

Đang do dự, Hề Trì mở miệng trước: "Cổ tay cậu sao vậy?"

Ánh mắt Giang Lê liếc qua theo.

"Lâu rồi không vận động xương cốt, chắc là hơi sái tay." Tang Du nói rồi chuyển tay khác, đang định vặn nắp chai, trên tay nhẹ bẫng, nước đã bị Hề Trì cầm đi.

Hề Trì vặn chai, đưa qua.

Tang Du hớp một ngụm, đóng nắp lại, nửa đùa nói một câu: "Được, giờ tớ thành bệnh nhân thật rồi, ba bệnh nhân luôn."

"Cậu tự hào nhỉ?" Hề Trì thò tay vào trong hộc bàn lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi đưa thẳng qua.

Tang Du chỉ liếc mắt một cái mặt mày liền xanh mét.

Thuốc mỡ này của Bất Chu Sơn hiệu quả nhanh, nhưng quả thực đau muốn chết, bôi lên da y như bị bỏng.

"Bí thư trưởng à, không đến mức ấy đâu." Tang Du trực tiếp từ chối.

Hề Trì sớm đã quen với bộ dạng pha trò này của cậu ta: "Không cần cổ tay nữa phải không? Không viết chữ không cầm bút nữa?"

"Bôi mau."

Bị áp bức, Tang Du chỉ đành nhận lấy, vặn nắp rồi tùy tiện bôi một chút vào cổ tay, vừa bôi vừa tặc lưỡi.

Còn vài phút nữa là chuông vang, Hề Trì nhìn mà sốt ruột nghe mà đau đầu, thực sự lười nghe cậu ta lảm nhảm nữa, trực tiếp kéo cánh tay Tang Du qua, bóp ra một chút rồi bôi lên cổ tay cậu ta, vừa bôi vừa hỏi: "Cậu mấy tuổi rồi?"

Hứa Vân Duệ ngồi ngay bên cạnh trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Từ khi nghe được chủ tịch Tây Sơn nói câu "ba bệnh nhân" xong, cậu ta liền cảm thấy mình không thích hợp ngồi ở chỗ này.

Ban đầu cậu ta cho rằng bởi vì mình quá "khỏe mạnh" nên cảm thấy không thích hợp.

Nhưng hiện tại......

Hứa Vân Duệ cũng chẳng biết suy nghĩ từ đâu tới, trực giác mách bảo cậu ta quay đầu nhìn một cái.

Cậu ta suy tư thật lâu, cuối cùng nương theo động tác lật sách, liếc về phía sau.

Chỉ thấy Lê ca của cậu ta ngồi dựa vào lưng ghế, mí mắt có phần lạnh lùng khép hờ, tầm nhìn như dừng như không.

Thoạt trông còn nặng nề, u ám hơn cả sắc trời ngoài cửa sổ.

Hứa Vân Duệ: "......"

Ai đó tới giết cậu ta đi, ngay bây giờ.

-------------------------

Sorry vì đã bỏ bê lâu như vậy, dạo này ngoài công việc thì mùa hè này tui dùng để đu Chông gai với hội Truyền thông bẩn mất rồi =)))

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.