Giọng nói đầy áy náy: “Sức khỏe cô ấy không tốt lắm… cho nên anh phải chăm sóc cô ấy. Chờ đến lúc cô ấy ổn định… anh sẽ ở bên em và Yên Yên.”
Cô nhíu mày, cô đoán sai rồi. “Ý anh là… anh không định cùng tôi ly hôn sao?”
Nghe cô nói vậy giọng anh bất ngờ hỏi lại: “Em nói cái gì?”
Cô im lặng nhìn anh.
Sợ cô hiểu lầm, anh giải thích: “Anh vốn chưa nghĩ đến, cũng không có ý định sẽ ly hôn với em.”
Cô nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nở một nụ cười. “Lăng Hiên, anh không thấy buồn cười à. Anh muốn cùng lúc có tôi và Yên Yên lại có cô ta cùng con của hai người. Anh xem Tống Hiểu Di tôi là gì? Là vợ lớn còn cô ta là vợ bé sao? Bên cô ta hai tư sáu, bên tôi ba năm bảy… hay ngược lại?”
“Anh cảm thấy, tôi sẽ luôn dể dàng tha thứ tất cả cho anh hay sao?”
Cô nhết môi đầy châm chọc: “Không cần phải ủy khuất như thế đâu, anh cứ ở bên cô ta đi, Tống Hiểu Di tôi không quen dùng chung đồ với người khác, tôi không cần anh nữa, về sau chúng ta cũng không cần qua lại nữa.”
Anh giật mình: “Lăng phu nhân em đây… là có ý gì?”
“Cái gì mà không quen dùng chung đồ với người khác? Cái gì mà không cần anh nữa? còn về sau cũng không qua lại nữa?... Lăng phu nhân đây là đang muốn ly hôn với anh sao?”
Nhưng cô không cho anh câu trả lời, cô đã ngắt máy. Anh gọi lại cô nhưng chỉ có thông báo đã tắt máy.
--
Đã vài hôm Tống Hiểu Di không đến công ty, công việc đọng thành đống lớn, việc cần xử lý và thực hiện cũng rất nhiều. Lăng Hiên bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm, nhưng Lăng phu nhân vẩn không đến công ty.
Nhất thời, anh tứa mồ hôi lạnh, không lẽ cô thật sự muốn ly hôn. Nhưng rõ ràng lúc trước cho dù hôn lễ không có anh cô cũng nhất quyết phải kết hôn mà. Anh đứng dậy, mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng làm việc, anh phải đi tìm Lăng phu nhân và con gái anh.
Từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh bước vào biệt thự này.
Sự kiện đào hôn kia khiến bố mẹ vợ có thành kiến nặng nề với anh, mà mấy năm nay anh cũng chưa từng tỏ ý muốn xóa bỏ thành kiến đó. Nhưng mà lần này, chờ khi bố mẹ vợ trở về anh cũng nên chủ động bày tỏ thành ý nhận sai mới được.
Giữa anh và Lăng phu nhân còn có Yên Yên, anh tin là dù anh có phạm sai lầm gì đi nữa thì cuối cùng Tống Hiểu Di vẩn sẽ không thể rời bỏ anh. Cho nên, anh chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi, Lăng phu nhân sẽ không muốn ly hôn đâu.
Nhưng chiếc ô tô đen ở cửa vườn hoa kia… làm anh nhíu mày một chút.
Lăng Hiên bước vào bên trong.
“Anh bận nhiều việc như vậy, thật ra cũng không cần mỗi ngày đều đến thăm em.” Cô cười nói.
Đã nhiều ngày, anh đi làm xong lại đến bệnh viện chăm sóc cho cô, có đêm anh còn làm việc tại bệnh viện để canh cô, cô xuất viện anh cũng giúp làm thủ tục rồi lại đưa cô đi đón con gái, thêm hai hôm nay việc đưa đón Yên Yên đi học cũng là nhờ anh.
“Tống tiểu thư, sao lúc trước không thấy em khách sáo với anh như vậy?” Thiệu Tư Mặc trêu chọc cô. Mà trên đùi anh còn có Yên Yên đang ngồi, cô bé đang xem tivi cười đến tít mắt.
Thế mà Lăng phu nhân đang cười nói với anh ta, thế mà con gái của anh đang ngồi trong lòng của anh ta. Mà người đàn ông kia sao lại quen mắt đến vậy…
“Lăng phu nhân, mấy hôm nay không có em công ty rối tung lên rồi.” Anh tìm cớ để đến đây.
Tống Hiểu Di quay sang, nụ cười ban nãy cũng tắt, mắt lạnh lùng dừng lại trên người anh.
Cô lãnh đạm và coi thường khiến anh xấu hổ nhíu mày. Thực hiển nhiên, anh bị gạt bỏ không được hoan nghênh, hơn nữa, là xuất phát từ thật lòng, tính tình Tống Hiểu Di ngang ngạnh, còn làm ra dáng vẻ không muốn đón chào kia nữa.
Lăng Hiên giơ tay ra muốn bắt tay với Thiệu Tư Mặc: “Vị tiên sinh này nên xưng hô thế nào?”
“Thiệu Tư Mặc.” Thiệu Tư Mặc liếc nhìn anh một cái, cũng không đưa tay ra theo phép lịch sự.
Thấy thái độ của anh như vậy Lăng Hiên che dấu cảm xúc khó chịu, “Tôi là Lăng Hiên, chồng của Hiểu Di.” Anh muốn ôm eo Tống Hiểu Di biểu thị chủ quyền công khai, nhưng tay còn chưa chạm đến lưng cô, cô đã lạnh lùng lùi lại. Tay anh xấu hổ dừng tại không trung. Anh bất ngờ đến ngẩn người vì trước kia dù có xảy ra chuyện gì, ở trước mặt người ngoài, Lăng phu nhân cũng sẽ nhẫn nhịn giữ mặt mũi cho anh.
“Tôi biết anh!” Thiệu Tư Mặc nhàn nhã lên tiếng.
Thiệu Tư Măc? Ba chữ này hình như có chút quen, nhưng Lăng Hiên không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu. Tại sao anh ta lại biết anh?
‘’Hiểu Hiểu, anh còn có việc cần giải quyết, hôm nay không thể ở lại ăn cơm cùng em và Yên Yên được, anh đi trước đây.” Anh nói tạm biệt rồi quay đầu rời đi.
Yên Yên chạy theo nắm tay anh lại: “Chú Tư Mặc!”
Anh xoa đầu cô bé: “Bây giờ chú có việc bận rồi, Yên Yên ngoan, lúc khác chú lại đến chơi cùng cháu nhé?”
Cô bé luyến tiếc gật đầu, xong mới buông tay anh ra.
Lăng Hiên được họ đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc nảy thì Lăng phu nhân cười nói với anh ta, Yên Yên ngồi trong lòng anh ta, Lăng phu nhân còn không giữ thể diện cho anh, bây giờ lại thêm anh ta gọi Lăng phu nhân là… cái gì mà Hiểu Hiểu, Yên Yên lại quấn lấy anh ta không buông. Từ bao giờ mà con gái của anh thân thiết với anh ta như vậy? Anh đến đây nảy giờ cô bé còn chưa thèm nói với anh câu nào đâu.
Màn độc diễn này, Lăng Hiên anh gần như không hát nổi nữa rồi.
“Lăng phu nhân, khi nào em mới về vậy?” Anh xấu hổ nói sang chuyện khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]