Thiệu Tư Mặc gọi điện thoại cho Tống Hiểu Di. 
Cô ở đầu bên kia nhanh chóng nhận máy: “Xin chào anh Thiệu!” 
Cách xưng hô này là khi cô đang vui vẻ muốn trêu chọc anh. Xem ra hôm nay cô ở cùng ông bà nội rất vui. “Em ăn cơm chưa?” 
“Đã ăn xong rồi, tôm to lắm!” Cô dựa người vào sofa vui vẻ hỏi lại: “Anh Thiệu ăn chưa?” 
“Nhân viên phục vụ đang đưa đồ ăn lên, chuẩn bị ăn!” 
“Ồ! Vậy anh ăn đi!” Cô chợt nhớ ra “À, khi nào thì anh về vậy?” 
“Xong việc sẽ về ngay. Mai sẽ cùng em đi điều trị.” 
Cô vui vẻ cười nói: “Được, Anh Thiệu tạm biệt!” 
Thời gian gần đây Tống Hiểu Di thường xuyên ở cùng ông bà nội Thiệu. Có lúc ông bà gọi điện thoại muốn anh đưa Hiểu Hiểu sang chơi cùng, có lúc anh phải đi gặp khách hàng hay bận việc gì đó cũng sẽ đưa cô sang nhà lớn nhà họ Thiệu. Anh cũng muốn để cô tiếp xúc với ông bà nội nhiều để tốt cho bệnh của cô. Ở đây cô có thể cùng bà nội Thiệu nấu đồ ăn, bà dạy cô cắm hoa, chăm sóc sân vườn, có thể cùng ông nội Thiệu đánh cờ, khi ông thua đến nhăn mặt lại thì cô sẽ nhường ông thắng để dỗ ông vui vẻ. Sức khỏe của cô cũng ngày một tốt lên. Bác sĩ cũng nói tình trạng bệnh phát triển rất tốt, chỉ cần cô cố gắng vượt qua giai đoạn trị liệu cuối cùng thì có thể bình phục. 
-- 
Nửa năm sau khi Tống Hiểu Di đi Anh điều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cung-la-mot-bat-dau/2811766/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.