Sang Anh đã hai tháng nhưng tình trạng của Tống Hiểu Di vẩn không có tiến triển gì nhiều. Theo lời dặn của bác sĩ, Thiểu Tư Mặc quyết định không mang việc về nhà làm để trông chừng cô nữa.
Sau này ngày nào anh đi công ty cũng đưa theo cô. Mọi người trong công ty dần lan truyền thông tin Tống Hiểu Di là bạn gái của anh. Ông nội Thiệu nghe tin vui mừng chạy đến muốn xem mặt cháu dâu.
“Thiệu Tư Mặc!” ông nội Thiệu đứng trước cửa văn phòng làm ra vẽ tức giận gọi cả họ lẩn tên anh.
“Anh có bạn gái sao không đưa về cho tôi nhìn xem. Nghe nói ngày nào anh cũng mang theo một cô gái xinh đẹp đi làm. Đâu rồi, tôi muốn xem cháu dâu tương lai!”
Thiệu tư Mặc buồn cười nhìn ông nội đứng kia giả vờ tức giận: “Bạn gái thì chưa có, nhưng có cô gái kia ông có thể cũng rất muốn gặp!”
Ông nội Thiệu hừ hừ bước vào ngồi xuống sofa nhìn Tống Hiểu Di ngồi đối diện. Cô cất tiếng nói “Cháu chào ông!” rồi tiếp tục đọc sách.
Sau vài giây ngạc nhiên ông gọi: “Hiểu Hiểu!”
“Dạ” Tống Hiểu Di đáp lời ông nhưng trong ánh mắt không mang theo cảm xúc.
Ông nội không mấy để ý, tiếp tục hỏi cô: “Sao sang đây lại không thèm đi thăm ông!”
Ông làm ra vẽ mặt tức giận nhìn cô: “có phải cháu đã quên mất ông già này rồi không?”
Tống Hiểu Di không biết làm sao để trả lời ông, cũng không muốn trò chuyện cùng ông. Cô đưa mắt nhìn sang phía Thiệu Tư Mặc.
Nhìn thấy vậy, Thiệu Tư Mặc đi qua nói với ông: “Ông nội à! Để cô ấy đọc sách đi! Con có dự án này cần sự chỉ giáo của ông, chúng ta ra ngoài nói đi!”
Ông Thiệu cũng cảm thấy cô có chút khác thường đứng lên theo anh ra ngoài.
Ông nhìn Tống Hiểu Di lớn lên, ông xem cô như cháu gái ruột. Khi cô còn bé thường theo anh trai đến nhà ông chơi, tính cách cô kiêu ngạo nhưng lại rất hoạt bát, còn biết cách lấy lòng người lớn. Cô là một đứa trẻ thông minh, học đánh cờ với ông, học nấu ăn với bà nội Thiệu, ông dạy gì cô đều có thể thành thạo. Nhưng hơn mười năm trước ông đưa Thiệu Tư Mặc sang Anh du học, sau vài năm có nghe tin cô kết hôn lại vì sức khỏe nên ông không có cơ hội tham gia. Từ đó đến nay ông mới gặp lại cô nào ngờ cô lại trở nên xa cách như vậy.
Rót cho ông một tách trà anh chậm rãi nói. “Cô ấy hiện tại tâm lí không ổn định, con đưa cô ấy sang đây là để chữa bệnh!”
“Con bé tại sao lại trở nên tâm lí không ổn định?” Ông bất ngờ, hỏi Thiệu Tư Mặc.
“Con gái của cô ấy vừa mất do tai nạn...”
Sau khi anh chậm rãi kể chuyện của cô cùng Lăng Hiên và cái chết của Yên Yên cho ông nghe. Ông nội tức giận đập gậy xuống đất vang lên tiếng “boon” nói: “ Số của con bé thật khổ mà, còn nhỏ thì anh trai mất, lớn lên kết hôn thì hôn nhân ko hạnh phúc, ngay cả con gái cũng mất.”
“Phải tìm bác sĩ tốt nhất cho Hiểu Hiểu. Chữa khỏi bệnh cho con bé, ta sẽ tìm cho nó một người chồng khác xứng đáng với nó.”
Thiệu Tư Mặc cười khổ với ông: “Ông nội, thế ông đến đây xem cháu dâu nhưng không xem được có giận không ạ?”
“Thường xuyên đưa Hiểu Hiểu về nhà lớn, ông muốn chơi cờ cùng con bé, bảo bà nội cùng con bé nấu ăn, chúng ta cùng ở bên chăm sóc, có thể sẽ giúp ích cho bệnh của Hiểu Hiểu.” Ông nội Thiệu đã sớm quăng cháu dâu ra sau đầu, chỉ căn dặn về Tống Hiểu Di sau đó ra về.
Buổi chiều Thiệu Tư Mặc đưa Tống Hiểu Di đi dạo siêu thị để tránh việc cô tự cô lập bản thân.
Tuy không muốn ra ngoài nhưng cô biết Thiệu Tư Mặc muốn tốt cho mình nên đã chủ động đưa ra đề nghị: “Anh Tư Mặc, hay chúng ta nấu cơm đi. Em muốn ăn món sườn.”
Thấy cô gần đây đều ăn không ngon miệng, hôm nay đột nhiên lại có khẩu vị anh cũng không từ chối: “Được, chúng ta qua bên kia lấy nguyên liệu.”
Trong phòng bếp cô rửa rau anh nấu canh, cô chuẩn bị bát đũa anh bê đồ ăn ra bàn. Cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm gia đình ấm áp do chính tay mình tự nấu.
“Anh Tư Mặc, rất cảm ơn anh vì đã ở bên cạnh em trong những lúc em cần.”
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa!” Anh gắp cho cô miến sườn “Ăn đi! mau chóng khỏe lại là lời cảm ơn tốt nhất đối với anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]