Đổng Tiểu Tuyết nghe anh nói vậy thì người cứng đơ: “Änh làm sao có thể nghe?”
Lăng Hiên không trả lời cô, anh ngồi lặng yên trên sopha nhìn cô.
Thấy anh chỉ im lặng Đổng Tiểu Tuyết muốn xác định lại: “Anh đã nghe được những gì? Anh biết tất cả rồi?”
“Ừ! Đã biết đứa bé cốn dĩ không phải con của anh!” Lăng Hiên nhẹ nhàng trả lời cô.
Đổng Tiểu Tuyết cắn môi, nước mắt tuông ra, cô quỳ xuống đất cầu xin anh: “Lăng Hiên, anh nghe em giải thích... mọi chuyện không phải như vậy đâu!”
Cô nắm lấy tay anh: “Là do bọn họ ép em, họ muốn đưa con em đi... nên em mới lừa anh! Em không thể mất con của được... hơn nữa em còn yêu anh, em không muốn mất anh!”
Không muốn nghe cô ta nói thêm gì nữa, Lăng Hiên nói: “Em về đi, Lăng phu nhân không thích có người lạ vào nhà cô ấy!”
Xong anh đứng dậy gở bàn tay của cô ta ra, anh mở cửa đứng đó đợi cô rời đi.
Đổng Tiểu Tuyết vẩn muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất bây giờ, cô cầm túi xách trên sopha đi đến trước mặt anh: “Anh Hiên, có thể cho em thêm một cơ hội không?”
Lăng Hiên không nói có cho cô cơ hội không, anh đứng bên cánh cửa giọng nói nhẹ nhàng: “Em về đi!” Rồi đóng cánh cửa lại.
--
“Yên Yên, quay về đi, Yên Yên, về với mẹ đi!” Cô kêu thảm thiết, nước mắt tuông ra chẳng ngăn được.
Trong giấc mơ Yên Yên gọi cô.
“Mẹ ơi! Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cung-la-mot-bat-dau/2811432/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.