Đặt bó hoa lên phía trước mộ của con gái, Tổng Hiểu Di không kìm được, những giọt nước mắt chảy ra.
“Yên Yên! Hôm nay mẹ đến thăm con này!”
“Yên Yên à! Mẹ thật sự rất nhớ con! Ở thế giới của con con phải sống thật tốt nhé!”
Thiệu Tư Mặc đứng bên cạnh đưa tay ôm lấy vai cô. “Ở bên đó Yên Yên cũng rất muốn nhìn thấy em sống thật tốt.”
“Con bé chắc chắn đang cười em đó! Nó bảo mẹ Tống Hiểu Di ngang ngạnh độc đoán của con đi đâu rồi, sao bây giờ lại biến thành mẹ Tống Hiểu Di mít ướt rồi?” Thiệu Tư Mặc không muốn cô đau lòng quá lâu nên cố ý trêu chọc cô.
Tống Hiểu Di nghe anh bảo mình là người đọc đoán vừa ngang ngạnh thì cũng bật cười rồi trợn mắt với anh.
Trên đường về nhà cô ấn một dãy số quen thuộc, không do dự lập tức gọi đi.
Chờ một lát đầu dây bên kia có người nhất máy.“Alo!”
“Tôi là Tống Hiểu Di!” Cô nhẹ giọng giới thiệu.
Bên kia điện thoại Lăng Hiên rất vui nghe thấy giọng nói của cô: “Dạo này em đã khỏe hơn chưa?”
Tống Hiểu Di nhẹ nhàng đáp lời: “Tôi đã khỏe rồi! Bây giờ anh có rảnh không?”
“Anh rảnh! Đương nhiên là rảnh!” Lăng Hiên rất bất ngờ khi cô chủ động tìm anh.
“Vậy anh đang ở đâu? Tôi cần gặp anh để bàn một số việc!”
“Không cần đâu! Em đang ở đâu, anh có thể đến tìm em!” Lăng Hiên vội nói.
“Được!” Tống Hiểu Di cũng không từ chối đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-cung-la-mot-bat-dau/2811430/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.