Chiếc xe hơi đỗ xịch lại trước cổng trường tiểu học thì đã có mấy đứa nhỏ chạy đến hồ hởi cười chờ đợi. An Bình hôn tạm biệt mẹ rồi mở cửa xe bước xuống. An Nhiên mỉm cười nhìn theo cậu bé đang được mấy đứa trẻ vây quanh.
Lúc đầu cô cũng sợ thằng bé không quen rồi bị cô lập với môi trường mới, nhưng có vẻ An Bình hòa nhập khá nhanh, lại được bạn bè nhiệt tình chào đón nữa. Cô yên tâm bảo tài xế chở cô đến công ty.
Gần đến Thiên Uy, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
-Có chuyện gì vậy?
-Cô chủ, hình như xe bị chết máy.
Cậu tài xế khởi động xe mấy lần vẫn không được:
-Cô chủ, chắc phải mất một chút thời gian.
An Nhiên với lấy túi xách mở cửa xe bước xuống:
-Cũng gần đến nơi rồi. Tôi sẽ đi bộ. Câu sửa được thì sửa, còn không thì gọi cứu hộ nhé. Tôi đi trước đây.
-Vâng, xin lỗi cô chủ.
-Không có gì. Đâu phải lỗi của anh.
Nở nụ cười ngọt ngào, cô rời đi. Cậu tài xế nhìn theo bóng dáng An Nhiên thở dài. “Cô chủ, mong cô bình an. Xin lỗi”
An Nhiên vừa đi bộ đến Thiên Uy vừa tận hưởng khí trời lành lạnh buổi sáng những ngày cuối năm. Đã lâu rồi cô không có được những giây phút thư giãn thế này.
Một chiếc xe màu đen trờ tới phía sau. An Nhiên vội đứng nép sang một bên chờ cho xe đi qua. Nhưng chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh cô.
Trong lúc An Nhiên còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-thuc-bao-an-oan/2809104/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.