Triệu Ngọc Thành nhíu mày khổ sở: "Cha ta quanh năm đóng quân biên ải, ngày trước ta bỏ t.h.u.ố.c xổ vào trà hòng giữ người ở nhà chơi với ta thêm vài ngày, mà người cũng chỉ kéo dài ba ngày ba đêm rồi lại đi mất. Thật ra ta cũng không hiểu người lắm."
Hắn vò đầu suy nghĩ một lúc lâu, bỗng vỗ tay nói:
"Hồi nhỏ, ta chỉ cần hôn cha một cái, chuyện gì người cũng đồng ý. Nhưng giờ ta lớn rồi, da mặt mỏng, không thể làm mấy trò như thế nữa."
Ta mừng rỡ reo lên: "Không sao! Ta da mặt dày! Để ta làm thay cho!"
07
Ta lén lút mang theo không ít đồ ăn thức uống từ Hầu phủ, lén chuồn ra ngoài tìm Triệu Túc.
Vừa đến nơi, liền thấy hắn đang cởi trần đ.á.n.h quyền chậm rãi trong sân, ta bèn rón rén bước nhẹ lại gần.
Một tháng trôi qua, thân thể hắn đã hồi phục không ít.
Vừa trông thấy ta, Triệu Túc liền nhanh tay mặc áo vào.
Ta thấy tiếc vì chẳng kịp ngắm cơ bụng kia, ngượng ngùng nghĩ bụng: Nếu không phải chân bị tê vì ngồi rình ngoài tường quá lâu, ta còn chưa vội lộ diện đâu!
Ta khệ nệ bày hộp cơm nặng trĩu ra bàn, thành thục gọi: "Phu quân, dùng bữa thôi~"
Triệu Túc chẳng ưa gì cách xưng hô ấy, nhưng cũng chẳng làm gì được ta.
Hắn rửa qua mặt mũi, lại bước tới, nhặt mấy cọng cỏ dính trên đầu ta xuống, nói:
"Lại chui lỗ ch.ó trốn ra đấy à?"
Còn gì nữa! Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt, muốn ra ngoài phải qua mấy tầng bẩm báo.
Vẫn là Triệu Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-luong-duyen/5016220/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.