8,
Sau hôm đó, Giang Kiệt trở nên rất bận rộn.
Dù đang thất nghiệp nhưng anh vẫn đi sớm về muộn.
Cũng không biết đang làm cái gì.
Có lẽ cũng là do chuyện Hứa Triệt lần trước hù dọa.
Mặc dù đã ở gần trường, nhưng ngày ngày anh vẫn đưa tôi đi làm.
“Em ở trường, ở đó nói chuyện cùng giáo viên khác, không được chạy lung tung biết chưa?”
Tôi hơi buồn cười: “Em cũng không phải trẻ mẫu giáo mà anh phải dặn như vậy.”
Giang Triệt cong môi: “Em chính là đứa trẻ mà.”
Nhưng mà, dạo gần đây Giang Triệt có vẻ đi xã giao nhiều hơn.
Có đôi khi, anh ấy nhờ nam sinh lần trước gặp đưa tôi đi.
Tôi cảm thấy xấu hổ, nói với cậu ấy: “Chỉ một đoạn ngắn, tôi có thể tự đi được, không cần phiền anh thế đâu.”
“Không được.” Cậu ấy cười toe toét nói, “Anh Kiệt giao nhiệm vụ cho em, em nguyện c h ế t hoàn thành, hơn nữa tiểu tiên nữ cần được bảo vệ mà.”
Không thuyết phục được cậu ấy, tôi đành tìm Giang Kiệt, “Anh cứ như vậy coi chừng mọi người bảo anh là thê nô.”
Anh ấy không biết xấu hổ trợn mắt: “Anh yêu vợ anh, họ làm gì được anh.”
Tôi dở khóc dở cười.
Hôm nay đi làm, Lưu Anh thần bí kéo tôi vào góc tường, mở điện thoại ra cho tôi xem.
“Đây có phải chồng cô không?”
Tôi nhìn vào, đó là bức ảnh Giang Kiệt đang uống rượu với một người phụ nữ.
Cô ấy trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-roi-yeu-dinh-thap-tam/2714132/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.