Chương trước
Chương sau
Cao Thanh Thu gật đầu, "vâng ạ."
"Vậy có biết hai người họ nói cái gì không?" Hoa Châu Du quan tâm nói.
Cao Thanh Thu vừa ăn cơm, một bên đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói với Hoa Châu Du.
Nghe được Dương Nhạc Linh cho là Hoa Ngọc Thành muốn quay lại với cô ta, Hoa Châu Du tức muốn nổ ruột, "cô ta lại cho là Ngọc Thành muốn quấn lấy cô ta không buông? Não cô ta bị chó ăn mất rồi sao? Lúc trước cô ta tới nhà của chị lẽo đẽo bám đuôi Ngọc Thành, Ngọc Thành nhìn còn lười nhìn cô ta thêm một cái. Bây giờ còn tưởng nó níu kéo cô ta sao?"
Chị vốn đang lo lắng, Dương Nhạc Linh lần này trở về, là muốn bám lấy Hoa Ngọc Thành không buông.
Hoa Châu Du còn đang lo lắng cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu gả cho Hoa Ngọc Thành, chịu không ít ủy khuất.
Hai người lại mới vừa kết hôn, nếu như lúc này Dương Nhạc Linh thật sự chạy tới phá hoại quan hệ của hai người, chị nhất định sẽ không bỏ qua cho Dương Nhạc Linh.
Lại không nghĩ rằng,người phụ nữ kia lại nói ra những lời này.
Giận đến mức làm Hoa Châu Du đau dạ dày, liền tâm tình làm bánh ngọt cũng không có, trực tiếp đi phòng khách, gọi điện thoại.
Hoa Châu Du mới vừa đi ra, điện thoại của Cao Thanh Thu liền vang lên.
Cô nghe điện thoại, "A lô."
"Dậy rồi à?" Âm thanh ôn nhu, từ đầu điện thoại bên kia truyền tới.
Mặc dù là đang gọi điện thoại, nhưng cảm giác thật giống như anh ở bên cạnh cô, làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được nhớ tới tối hôm qua.
Cô đỏ mặt gật đầu một cái, "Ừm."
"Còn đi được không?" Hoa Ngọc Thành giờ phút này đang ở trong phòng làm việc bên cửa sổ, nghe được âm thanh của cô, khuôn mặt tràn đầy thâm tình.
Cao Thanh Thu nghe anh hỏi như vậy,chỉ hận không thể chặn miệng của anh lại, "... Có..."
Hoa Ngọc Thành nói: "Hôm nay hình như em không có tiết, có muốn tới công ty anh không, anh bảo tài xế đưa em qua đây."
"Đến công ty anh làm cái gì?"
"Nhớ em." Anh ngược lại rất thẳng thắn, không giống bình thường ngạo kiều lãnh đạm.
"Chị anh đang ở nhà mình, em muốn ở nhà với chị ấy!"
Hoa Ngọc Thành tỏ vẻ giận dỗi nói: "Ở trong lòng em, anh với chị ấy, ai quan trọng hơn?"
"Đương nhiên là..." Chữ anh nói không ra lời, Cao Thanh Thu sửa lại, "Đương nhiên là chị."
"Ồ."giọng Hoa Ngọc Thành tỏ ra thất vọng, "anh đau lòng rồi, thì ra trong mắt em, anh còn không bằng cả chị anh."
Anh bắt đầu làm nũng một cách vô cùng nghiêm túc.
Cao Thanh Thu không khỏi phì cười, " Em ăn cơm xong,sẽ nói với chị ấy một tiếng, liền đến công ty tìm anh, được chưa?"
"Ừm." Hoa Ngọc Thành nói: "anh chờ em."
Anh hôm nay rất bận rộn, vốn định buổi trưa trở về xem cô một chút,nhưng lại thật sự bận đến không dứt ra nổi.
Nhưng anh lại rất muốn nhìn thấy cô!
Ngay cả lúc làm việc, trong đầu cũng chỉ hiện lên thân ảnh của cô. Không gọi cô tới, anh quả thực không có biện pháp chuyên tâm làm việc.
Hoa Châu Du bị Dương Nhạc Linh giận đến tức nổ phổi, cũng chuẩn bị rời đi. Cao Thanh Thu thu dọn xong đồ đạc, liền ra chỗ tài xế để đến công ty của Hoa Ngọc Thành.
Lễ Tân đã đổi người khác, Cao Thanh Thu đi thang máy lên tầng.
Văn phòng tổng giám đốc cũng không có nhiều người,trừ Lý Sơn cũng chỉ có hai người khác, đều là phụ nữ đã kết hôn, nhìn trông lớn tuổi hơn cả Hoa Ngọc Thành.
Lý Sơn đang gọi điện thoại, nhìn thấy Cao Thanh Thu, vội vàng để điện thoại xuống, đi tới, "Phu nhân."
"Tôi đến tìm Ngọc Thành."
Lý Sơn giúp mở cửa, để cho cô vào trong.
Hai nữ thư ký kia đang bận rộn, nhìn thấy Cao Thanh Thu, cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.
Lý Sơn trở về, nghe bọn họ hỏi: "anh Lý, cô gái vừa rồi là em gái của Hoa tổng sao?"
"Là vợ của anh ấy."
"Không thể nào! Nhìn nhỏ như vậy?" Đều cảm thấy có chút không thể tin được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.