Chương trước
Chương sau
Cao Thanh Thu nhìn anh như vậy, trong lòng lộp bộp "ông xã...anh còn chưa ngủ à?"
anh không phải là... Còn chưa ăn đủ đấy chứ?
Nhưng mà cô đã chống đỡ không nổi nữa rồi!
"Chờ em." Ánh mắt của Hoa Ngọc Thành như ánh trăng bàng bạc, biểu tình trên mặt thoạt nhìn có một loại cảm giác thanh tâm quả dục, cùng mới người vừa ở trên giường hành hạ cô, hình như là hai người khác nhau.
Nhưng mà, nghĩ đến vừa rồi Cao Thanh Thu lại vô cùng e dè, cô hiện tại chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, "Nếu không em ra ghế sa lon ngủ đi?"
Ngủ ghế sa lon?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cơ hồ là giọng ra lệnh: "Ngoan, ra đây!."
Thanh âm của anh giống như là có ma lực, lại cộng thêm gương mặt đó, quả thật làm cho người ta không có chút sức đề kháng nào.
Cao Thanh Thu khóc không ra nước mắt, bò lên giường, cầu khẩn nói: "em thật sự rất buồn ngủ. Sắp bốn giờ rồi."
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng tội nghiệp của cô, giúp cô đắp kín chăn, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng nói "Ngủ đi."
Cao Thanh Thu thấp thỏm bất an nằm một hồi, thấy anh thật không có hành động gì khác, mới trộm nhìn anh một cái. Phát hiện Hoa Ngọc Thành rất an tĩnh nhìn cô.
Một khắc kia bốn mắt nhìn nhau, cô cảm giác lòng của mình giống như bị điện dật khi đối mặt với người đàn ông này, cô chỉ hận không thể đem trái tim của mình móc ra, trao cho anh!
"Không ngủ được à?" Hoa Ngọc Thành trầm giọng hỏi.
Cao Thanh Thu sợ anh nói những lời này là có thâm ý khác, sợ đến nhắm chặt mắt lại, "em lập tức ngủ ngay."
Hoa Ngọc Thành nhìn gò má của cô, dương khóe miệng lên.
Anh đáng sợ như vậy sao?
Giơ tay lên, tắt đèn,dựa đầu lại gần, sát vào đầu của cô, nhắm hai mắt lại.
Anh cũng biết mìn h tối nay có chút buông thả, biết cô khẳng định mệt lả, nhưng mà coi là như thế, vẫn mong có cô ở trong ngực, để cho cô ngủ trong lòng anh.
Không biết từ lúc nào, anh hình như đã hình thành thói quen, có cô ở bên cạnh mới có thể ngủ ngon.
Buổi sáng Hoa Ngọc Thành tỉnh dậy sớm, lúc tỉnh lại, Cao Thanh Thu còn đang ngủ, tay nhỏ ôm chặt hông của anh, vô cùng an tâm nằm ở trong ngực anh, hoàn toàn không có bất kì kiêng kỵ nào như tối hôm qua.
Anh nhớ tới tối hôm qua, lại cảm thấy ngọt ngào sâu thêm mấy phần.
Cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, không đánh thức cô, tự mình thức dậy mặc quần áo.
Trước khi ra cửa,anh còn giúp cô cài lại đồng hồ báo thức, dặn dò dì Ngô đừng đi làm ồn cô.
-
Lúc Cao Thanh Thu thức dậy đã là hơn một giờ chiều, cảm giác toàn thân ê ẩm đau nhức. Cô tựa vào gối, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngẩn một hồi mới bò dậy.
Lúc xuống nhà, nhìn thấy Hoa Châu Du chính ở trong phòng bếp làm bánh ngọt.
"Chị." Cao Thanh Thu mang dép đi tới.
Cao Thanh Thu bình thường có thức dậy muộn đến đâu, cũng sẽ không ngủ đến giờ này, Hoa Châu Du vốn còn muốn hỏi một chút, thấy bộ dáng này của cô, trong nháy mắt liền hiểu.
Chị vốn đang lo lắng, Dương Nhạc Linh lần này trở về, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Cao Thanh Thu, xem ra, là lo lắng thừa rồi.
Hoa Châu Du vô cùng ôn nhu nói với Cao Thanh Thu: "Chị để đồ ăn ở trên bàn, em xem đã bị nguội chưa? Nếu nguội rồi để chị hâm lại."
Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh bàn ăn, mở nắp, " Vẫn còn nóng ạ."
"Vậy em ăn mau một chút, đói bụng lắm rồi hả?"
Cao Thanh Thu xấu hổ nói: "Cũng chưa đói lắm ạ."
Chủ yếu là mệt mỏi... Cô hiện tại chỉ hận sao vừa rồi không nằm lì trên giường không xuống nhà cơ chứ!
Cao Thanh Thu xới cơm, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Rất nhanh Hoa Châu Du cũng đi ra, chị ngồi xuống bên cạnh, nhìn Cao Thanh Thu, "Nghe nói tối hôm qua Ngọc Thành đi gặp Dương Nhạc Linh rồi hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.