Vũ Minh Hân biết cô đi làm thuê, tại sao cô ta lại lừa Đinh Cẩn như vậy? Cao Thanh Thu nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội của Vũ Minh Hân, cõi lòng chợt lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc này, cô dường như nhận ra mình chưa từng hiểu rõ Vũ Minh Hân. Nhớ tới cảnh tượng ngượng ngùng khi vay tiền ở nhà họ Vũ và vẻ mặt lừa người của Vũ Minh Hân lúc này, Cao Thanh Thu chợt hiểu ra điều gì đó. Quả nhiên Đinh Cẩn tin lời Vũ Minh Hân nói, cậu ta lạnh lùng hỏi cô: "Cao Thanh Thu, cậu còn gì muốn giải thích nữa không?" "Tớ..." Cao Thanh Thu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ngay lúc này chúng đều mắc lại nơi cuống họng khiến cô muốn nói cũng chẳng thốt nổi nên câu... "Nếu đã như thế, vậy theo ý cậu đó, chúng ta chia tay đi." Dứt lời, Đinh Cẩn không thèm nhìn Cao Thanh Thu thêm nữa, quay người đi vào nhà họ Vũ.
Bà Vũ đứng ở cửa đon đả mời cậu ta vào, hiển nhiên đây không phải lần đầu cậu ta tới đây. Nhìn bóng lưng của cậu ta, Cao Thanh Thu như chết lặng. Vũ Minh Hân thay đổi vẻ mặt quan tâm lúc trước, bắt đầu giễu cợt cô: "Thanh Thu, nếu Cẩn đã chia tay với cậu rồi thì xin cậu đừng có bám riết cậu ấy không tha. Chắc cậu cũng biết rõ bản thân mình không xứng với Cẩn như thế nào rồi! Loại người như cậu thì nên ngoan ngoãn nghe lời mẹ mình mau chóng lấy chồng sinh con đi, đừng có ảo tưởng ở bên Đinh Cẩn nữa! Cậu với cậu ấy, và với tôi, là những người không cùng một thế giới!" Nói xong Vũ Minh Hân kiêu căng quay người đi vào nhà. Để mặc Cao Thanh Thu đứng lặng tại chỗ, không hề động đậy. Tuy tháng chín sắp tới gần, tiết trời vẫn oi ả như trước, nhưng trong lòng cô lại lạnh lẽo vô cùng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.