Bình thường Đinh Cẩn luôn nhã nhặn lễ phép, sao hôm nay lại y hệt như thằng ngốc vậy? Không lễ phép chút nào cả. Cho dù Hoa Châu Du có cưng chiều đứa con trai này đến mấy, nhưng trước mặt cậu em trai tàn tật, cô vẫn rất sốt ruột, sợ Đinh Cẩn mất lễ phép sẽ khiến Hoa Ngọc Thành buồn sầu. 
Càng sợ sẽ khiến Cao Thanh Thu hiểu lầm người nhà họ Hoa bọn họ không hoan nghênh cô. 
Lỡ như khiến Cao Thanh Thu sợ hãi bỏ trốn thì họ sẽ tức chết mất. 
Đinh Cẩn không thể nào gọi một tiếng “mợ” được. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta nghĩ ra một cái cớ, nói: “Thoạt nhìn cô ấy còn nhỏ tuổi hơn con nữa!” 
Sự thật cũng là nhỏ hơn cậu ta hai tháng nhé! 
Hoa Châu Du cũng không hiểu được hôm nay Đinh Cẩn bị sao nữa, cứ nhất định cứng đầu không chịu gọi một tiếng “mợ”. 
Cô ghét sát vào tai cậu ta khẽ hỏi: “Có phải con muốn chọc giận cậu của con không vậy hả?” 
Đinh Cẩn nghe vậy, trong lòng càng bực bội hơn. 
Cậu ta dứt khoát lắc đầu, xoay người bỏ đi. 
Sắc mặt Hoa Châu Du tái mét, cười ngại ngùng nói với Cao Thanh Thu: “Thanh Thu à, em đừng để trong lòng, thằng Cẩn chỉ thẹn thùng chứ không cố ý nhằm vào em đâu. Người nhà chị đều rất hoan nghênh em!” 
Cao Thanh Thu đương nhiên biết tại sao Đinh Cẩn lại không chịu gọi cô là mợ. Cô cũng sẽ không ngốc tới mức vặn hỏi chuyện này làm gì. 
Dù sao thì nếu chuyện giữa cô và Đinh Cẩn bị vạch trần, e rằng sẽ khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-nhanh-chong/161827/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.