Chương trước
Chương sau
"A?" Cao Thanh Thu nói: "chú đi ngủ sớm một chút đi!"
Anh ở đây, cô cũng không ngủ được!
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, "Có ý kiến?"
"..." Cao Thanh Thu nào dám có ý kiến gì?
"Em đi ngủ đây?"
"Tóc." Hoa Ngọc Thành nhìn lấy cô không có lau khô tóc, "Không lau khô đi ngủ, em muốn bị bệnh sao?"
Anh đã nói nhiều lần, Cao Thanh Thu cứ không nhớ gì cả.
Cao Thanh Thu nói: "Lau mất công lắm."
Tóc cô dài, mỗi lần đều muốn lau rất lâu, thật là phiền.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, "Đem ra, tôi giúp em lau."
"..."
Cao Thanh Thu đem khăn lông cầm tới, đưa cho Hoa Ngọc Thành, "Thật sự rất phiền toái."
"Tôi không sợ phiền."
Cao Thanh Thu ngồi ở trước mặt anh, cảm giác có anh ở đây, thật hạnh phúc.
Cô lật xem một lượt điện thoại di động, Hoa Ngọc Thành vừa giúp cô lau tóc, một bên hỏi: " lúc trước em đều là như vậy trực tiếp ngủ sao?"
"Bây giờ thời tiết không phải là vô cùng nóng sao, rất nhanh liền khô rồi." Cô có lúc trở lại quá mệt mỏi, nên sẽ lười.
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu ngồi ở trước mặt mình, nghiêm túc giúp cô lau tóc, tại thương yêu cô trong chuyện này, anh rất có kiên nhẫn, cũng không sợ phiền toái.
Hoa Ngọc Thành có chút bất đắc dĩ, "Thật không biết tự chăm sóc bản thân, lần sau mà còn ngại phiền thì trực tiếp tìm tôi."
"Có thể sao?" Cao Thanh Thu không thể tin được, để cho anh giúp mình lau tóc.
Mặc dù cô sợ phiền toái, có thể để cho anh giúp, cô cũng không mở được cái miệng này a!
Hoa Ngọc Thành nói: "Làm sao không thể? tôi không sợ phiền toái."
Cao Thanh Thu không nhịn cười được một tiếng.
Hoa Ngọc Thành trầm giọng hỏi: "Cười cái gì?"
"Liền là nhớ tới lúc trước tại Hải Thành, mới vừa thấychú hai lần đó, căn bản chưa từng nghĩ tới có một ngày chú sẽ giúp em sấy tóc." Cao Thanh Thu không nhịn được cười một tiếng, thời điểm đó Hoa Ngọc Thành thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng!
Nhưng là bây giờ, coi như anh cùng với cô lúc nói chuyện rất nghiêm túc, cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hoa Ngọc Thành nói: "tôi là sợ em bị bệnh, lười phải chăm em."
"Vậy nếu như em bị bệnh, chú còn chẳng phải tới chăm em." Anh mặc dù ngoài miệng ngại phiền toái, nhưng thật đến lúc cô bị bệnh, anh lại có thể kiên nhẫn đến chăm sóc cô hơn bất cứ ai.
Rất nhanh, Hoa Ngọc Thành đã giúp cô lau khô tóc, anh đem khăn lông để xuống, nói với Cao Thanh Thu: "Đi ngủ đi!"
Cao Thanh Thu đột nhiên nắm tay anh, "chú."
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, không có lên tiếng, Cao Thanh Thu nhìn sắc mặt của anh, trở nên khẩn trương, " đêm nay em có thể cùng chú ngủ chung không?"
Hoa Ngọc Thành: "..."
khuya hôm trước cô khiến anh một đêm không ngủ, hôm nay lại tới?
Hoa Ngọc Thành nói: "tự mình ngủ đi!"
"Nhưng em muốn cùng chú ngủ chung!" Cao Thanh Thu nói: "Chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao? Ngủ chung một chỗ có cái gì không tốt?"
Dù sao Hoa Ngọc Thành sẽ không bắt nạt cô, còn có thể kéo gần hơn quan hệ của hai người, Cao Thanh Thu rất vui lòng.
Cô lúc ở Nhà họ Hoa, cũng là cùng Hoa Ngọc Thành ngủ chung, nhưng mỗi lần trở về, anh liền cùng với cô rất xa lạ.
Hoa Ngọc Thành nói: "anh không thích cùng người khác ngủ chung."
"Em cũng đâu có thích." Cao Thanh Thu nói: "Nhưng là ở bên cạnh chú, em cảm thấy rất an tâm."
Cô liền muốn tìm cơ hội cùng Hoa Ngọc Thành trò chuyện nhiều một chút.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô một cái, cau mày, "Không biết thẹn thùng."
"..."
Không đợi Cao Thanh Thu nói chuyện, anh trực tiếp liền nói: "tôi đi ngủ."
Vốn còn nói phải đợi cô ngủ mới đi, anh liền chạy đi mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.