Chương trước
Chương sau
Lý Sơn nói: "Không có."
Cao Thanh Thu đem sổ hộ khẩu lấy ra đưa cho bọn họ nhìn một cái: "Đây là mẹ tôi để cho em của tôi đưa tới cho tôi, tôi tưởng anh cho mẹ tôi tiền rồi."
Lý Sơn đại khái cũng đoán được Bà Cao sẽ làm như vậy.
Anh ta nhìn Cao Thanh Thu: " hôm nay chúng tôi đến, mẹ cô trực tiếp đuổi chúng tôi ra ngoài, sau đó không biết tại sao, thật giống như biết tình hình trong nhà Ngài Hoa, liền đuổi theo đi ra rồi. Muốn để cho tôi đem sổ hộ khẩu cầm về, tôi không cầm."
"..." Lý Sơn nói, làm cho Cao Thanh Thu có chút lúng túng.
Anh ta nói chỉ là chuyện này thật, nhưng mà, bản tính của mẹ cô, lại bại lộ rất rõ ràng.
Lúc trước phản đối kịch liệt như thế, cũng không phải là bởi vì cô, chỉ là bởi vì vấn đề tiền.
Bây giờ biết Nhà họ Hoa có tiền, thái độ trở nên rõ ràng như vậy.
Lý Sơn nói: "Nếu lấy được coi như xong đi!"
Anh ta vốn còn muốn cho Bà Cao nhìn một chút sắc mặt, nhưng dù sao cũng là mẹ của Cao Thanh Thu, sổ hộ khẩu cũng lấy được rồi, dù sao phải cho Cao Thanh Thu lưu một chút mặt mũi.
Sau khi Lý Sơn đi ra, Cao Thanh Thu buông túi xuống, đến phòng vệ sinh rửa tay.
Cô nhìn chính mình trong gương, tâm tình trầm trọng, tất cả hành vi của mẹ khiến cô vừa lúng túng lại loạn cào cào, tâm tình cũng trở nên sa sút đi.
Sau khi rửa tay xong, đã thấy Hoa Ngọc Thành ngồi lên xe lăn, chờ ở cửa.
Đôi mắt đen thẫm anh nhìn lấy Cao Thanh Thu, thấy trên mặt của cô còn vương lại giọt nước, quan tâm hỏi: "Khóc rồi hả?"
"Không có." Cao Thanh Thu nói: "em đâu dễ khóc như vậy, mới vừa rửa mặt."
Hoa Ngọc Thành ôn nhu nhìn cô: "Qua đây."
Mỗi lần nói như vậy, trong lòng Cao Thanh Thu đều sẽ có một loại cảm giác tim mình đang nhảy nhót.
Cô thận trọng đến gần, đi đến trước mặt Hoa Ngọc Thành, sợ anh lo lắng cho mình, đem giọt nước trên mặt lau sạc: "chú nhìn xem, tôi thật không có khóc."
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: "Mẹ em là mẹ em, em là em, em không cần có áp lực trong lòng."
Cao Thanh Thu gật đầu, "Ừm."
Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào đôi chân trần không đi dép của cô, " ban ngày em liền mặc như thế đi ra ngoài?"
Cao Thanh Thu nhìn lấy quần sóc trên người mình, bây giờ là mùa hè, mọi người đều mặc như vậy: " sao ạ?"
"Sau này không cho phép mặc quần ngắn như thế." Hoa Ngọc Thành giống như người lớn trong nhà nghiêm nghị dạy dỗ trẻ con.
Cao Thanh Thu nói: "bây giờ rất nóng, trên đường mọi người đều mặc như vậy a!"
"Người khác anh không xen vào, em không được." Một bộ không cho phép thương lượng.
Cao Thanh Thu nói: "ngoài đường rất nóng."
Tại trong phòng điều hòa không cảm thấy nóng, nhưng cô mỗi ngày đi ra thời điểm, đều nóng đến chết mất.
"Em nếu làthực cảm thấy nóng, anh có thể để cho Lý Sơn đưa đón em." Anh quả thực không hiểu được một cô gái chân trần ở bên ngoài đi tới đi lui giống như cái gì.
Nhất là nghĩ đến chân của cô để cho người đàn ông khác nhìn thấy, cả người đều không thoải mái.
"..." Cao Thanh Thu nhìn lấy thái độ kiên quyết của anh, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng: "Được rồi."
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái bộ dáng ủy khuất, hỏi: "Làm sao, mất hứng?"
"Không có... Không có a!" Cao Thanh Thu nói: "Sao này em không mặc vậy nữa."
Nghe được cô nói như vậy, Hoa Ngọc Thành mới đồng ý gật gật đầu, "Đi tắm rửa đi, không còn sớm, hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút."
"Ừm."
Cao Thanh Thu tắm xong đi ra, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành tại trong phòng của cô, hỏi: "chú không ngủ sao?"
Không phải là để cho cô tắm rửa đi ngủ sao?
Anh lại vẫn còn ở nơi này.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, "bao giờ em ngủ thì tôi đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.