“Tại sao?” Thư Dư cảnh giác như con thỏ vểnh tai lên, “Năng lực nghe của em không hề có vấn đề.”
Có gì thì cứ nói đi, mắc gì phải đi qua.
Phó Tây Từ ngây người trong chốc lát, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.
Thư Dư xoay người, không nhìn qua gương nữa, mà trực tiếp đối mặt với anh, lúc này cô mới nhìn ra sự khác thường trong mắt anh, đôi mắt anh vẫn sâu không thấy đáy, mà nó còn nhuốm đầy d*c vọng, cô cũng không cảm thấy xa lạ gì.
Cái nhìn này cũng chỉ xuất hiện trong những dịp đặc biệt.
Khi bản thân cô mặc bộ đồ này, toàn bộ những thứ cô nghĩ đến là cuộc sống học tập trong sáng, thuần khiết như một tờ giấy trắng, nhưng cô không ngờ rằng nó đối với anh lại thay đổi.
Thư Dư tưởng tượng ra một màn kia, khuôn mặt đỏ bừng, "Đồ lưu manh."
Cô cảm thấy mình bị xúc phạm, muốn lấy thứ gì đó quấn lấy mình, nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình không hề để lộ cái gì ra, che cái gì mà che chứ?
“Anh lưu manh thật đấy!” Thư Dư không nhịn được lại mắng một tiếng.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ nói một câu, mà Phó Tây Từ, người đã bị kết tội chỉ bởi vì sự tưởng tượng của cô, anh chỉ mỉm cười khẽ, trả lời câu hỏi đầu tiên của cô, “Đẹp lắm.”
Thư Dư cảm thấy mê mang bởi một nụ cười.
Câu nói đẹp lắm này anh nói quá đột ngột, cô không có chút phòng bị nào.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-lau-se-hop/3354652/chuong-14.html