Sau khi nhận được gọi của Cố Bối, trong đầu cô luôn hỗn loạn, cô thật sự không muốn, cũng không dám tin tưởng, người cô tin tưởng nhất cũng là người cô chính là người cô hận nhất.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại, hai thân ảnh dần dần chồng lên nhau.
Nếu đây là sự thật thì tất cả những việc này chỉ là một trò đùa.
"Phu nhân... phu nhân."
Dì Châu gõ cửa, giọng nói vui mừng: "Phu nhân, trợ lý Dương đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư trở về."
Cố Noãn nghe vậy nhanh chóng chạy ra ngoài cửa nhìn thấy Cố Bảo từ trên xe bước xuống.
"Mẹ."
"Bảo Bảo, Bối Bối... để mẹ xem... các con mấy ngày nay thế nào rồi."
Cố Noãn ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng ngực, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
"Phu nhân." - Cảnh Dương từ trên xe bước xuống: "Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện, tiểu thiếu gia và tiểu thư đều đã bình an vô sự trở về, cô đừng lo lắng."
Cố Noãn ngẫng đầu lên nhìn Cảnh Dương, cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Trợ lý Dương, cảm ơn."
"Không có gì, phu nhân."
"Không biết trợ lý Dương tìm được bọn trẻ ở đâu, tên bắt cóc đâu? Đã bị bắt chưa... tôi sợ sau này sẽ lại xảy ra chuyện như thế này."
Cố Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Dương như không muốn bỏ sót qua biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh ta.
"Phu nhân yên tâm, mọi việc đã được xử lý xong, kẻ bắt cóc đã giao cho cảnh sát... Tiểu thiếu gia và tiểu thư mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3629364/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.