Chương trước
Chương sau
Sau khi nhận được gọi của Cố Bối, trong đầu cô luôn hỗn loạn, cô thật sự không muốn, cũng không dám tin tưởng, người cô tin tưởng nhất cũng là người cô chính là người cô hận nhất.

Nhưng khi cô nhắm mắt lại, hai thân ảnh dần dần chồng lên nhau.

Nếu đây là sự thật thì tất cả những việc này chỉ là một trò đùa.

"Phu nhân... phu nhân."

Dì Châu gõ cửa, giọng nói vui mừng: "Phu nhân, trợ lý Dương đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư trở về."

Cố Noãn nghe vậy nhanh chóng chạy ra ngoài cửa nhìn thấy Cố Bảo từ trên xe bước xuống.

"Mẹ."

"Bảo Bảo, Bối Bối... để mẹ xem... các con mấy ngày nay thế nào rồi."

Cố Noãn ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng ngực, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Phu nhân." - Cảnh Dương từ trên xe bước xuống: "Phu nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện, tiểu thiếu gia và tiểu thư đều đã bình an vô sự trở về, cô đừng lo lắng."

Cố Noãn ngẫng đầu lên nhìn Cảnh Dương, cô nhẹ nhàng mỉm cười: "Trợ lý Dương, cảm ơn."

"Không có gì, phu nhân."

"Không biết trợ lý Dương tìm được bọn trẻ ở đâu, tên bắt cóc đâu? Đã bị bắt chưa... tôi sợ sau này sẽ lại xảy ra chuyện như thế này."

Cố Noãn nhìn chằm chằm Cảnh Dương như không muốn bỏ sót qua biểu cảm nhỏ nhất trên mặt anh ta.

"Phu nhân yên tâm, mọi việc đã được xử lý xong, kẻ bắt cóc đã giao cho cảnh sát... Tiểu thiếu gia và tiểu thư mấy ngày qua đều sợ hãi, để bọn trẻ nghỉ ngơi sớm, tôi đi trước."

Cố Noãn gật đầu: "Vậy tạm biệt trợ lý Dương."

Cảnh Dương lên xe lái đi, nghĩ tới ánh mắt của Cố Noãn có chút khác lạ.

...••

Buổi tối, Cố Bối đi ngủ rất sớm.

Cố Noãn đặt cuốn truyện trong tay xuống, đắp mền cho Bối Bối, liếc nhìn con trai nằm bên giường khác, xoay người bước tới.

Cô nhỏ giọng: "Bảo Bảo."

Cố Bảo chưa ngủ, nghe giọng mẹ liền mở mắt: "Mẹ..."

"Bảo Bảo, nói cho mẹ biết, mấy ngày qua con ở đâu?"

Cố Bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, nhớ đến lời chú Dương căn dặn liền nói: "Mẹ, con không biết, là ba và chú Dương tìm được bọn con rồi đưa về."

"Bảo Bảo, con ngay cả mẹ cũng muốn lừa gạt sao?"

Cố Bảo đã đồng ý với ba là sẽ không nói với mẹ, nhưng... mẹ dường như đã biết... nhưng ba đã nói sẽ cho mẹ một bất ngờ.

"Mẹ... con không có lừa mẹ."

Nhưng nhớ lại Bối Bối kể cho nhóc nghe về việc lén gọi cho mẹ, xem ra mẹ đã biết hết rồi, không thể làm gì khác hơn là nói ra: "Chú tài xế đưa chúng con đến một nơi rất đẹp, sau đó có một người lạ muốn con và em gái gọi bà ấy là bà nội, sau đó qua mấy ngày ba liền tới... Ba nói người đó chính là bà nội, nói bà nội rất yêu thích bọn con mới đưa chúng con tới đó. Ba nói, muốn cho mẹ một kinh hỉ, cho nên không để cho con nói cho mẹ biết."

Cố Noãn nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc con trai, nhẹ giọng nói: "Con yên tâm, mẹ sẽ không nói với ba đâu... ngủ sớm đi..."

"Dạ, mẹ ngủ ngon."

Cố Noãn quay về phòng của mình, đóng cửa lại, chậm rãi tựa lưng vào cửa, dựa vào cánh cửa từ từ trượt xuống, ngón tay nhẹ nhàng run lên.

Cố Noãn đưa tay che kin môi mình.

Bả vai không ngừng run lên.

Hình ảnh Lục Hàn Thâm và Tiêu Mặc Thần dần dần chồng lên nhau không còn khoảng trống.... cô tự muốn nói không phải đâu, nhưng không thể...

Cố Noãn cong khóe môi nở nụ cười khổ sở, vậy mà ở thời điểm này, cô đã tin tưởng anh ta... thật nực cười.

Cố Noãn ơi là Cố Noãn, cô đã sớm đoán được.



Thật sự... cực kỳ buồn cười.

Cố Noãn cười không ngừng nhưng nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

Không biết qua bao lâu, Cố Noãn ngồi yên tư thế đó rất lâu, sau đó đứng lên đi vào phòng tắm, bên ngoài có tiếng điện thoại đổ chuông, nhưng cô không trả lời.

Cố Noãn bật vòi sen lớn tối đa, cô nhắm mắt lại, nước mắt hòa với dòng nước ấm tưới vào mặt cô, không biết qua bao lâu, cảm thấy có chút tỉnh táo, cô tắt vòi sen, choàng áo choàng tắm và bước ra ngoài...

Nhìn điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ, là của Tiêu Mặc Thần.

Cố Noãn tùy ý đặt lại một bên.

Cô sấy tóc cho đến khi tóc khô, cô nằm trên giường, cầm điện thoại di động lên, nhìn số của Tiêu Mặc Thần rất lâu mới bấm gọi đi.

"Noãn Noãn." - Bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi.

"Um." - Giọng điệu Cố Noãn trầm trầm: "Vừa rồi em ở phòng tắm, không nghe thấy."

"Bảo Bảo và Bối Bối anh đã nhờ Cảnh Dương đưa về, bây giờ anh còn một số việc, chắc phải mất vài ngày nữa anh mới quay về.. Noãn Noãn, em đừng lo, về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."

Giọng nói của anh ấm áp như ánh nắng, trầm ấm vang bên tai cô.

Cố Noãn cười nhẹ, trên mặt không có biểu tình gì, lẩm bẩm: "Thật sao?"

"Ừm."

"Mặc Thần... em muốn biết... anh làm sao tìm được Bảo Bảo và Bối Bối... Anh có gặp Lục Hàn Thâm không? Em rất sợ, Mặc Thần, em rất sợ anh có biết không? Mấy ngày qua, em luôn nằm mơ những chuyện đã xảy ra sau năm trước... hằng đêm em không dám ngủ vì sợ nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy hắn, hắn chính là ác ma, hắn dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất để phá nát cuộc đời của em."

Tiêu Mặc Thần ngồi trên bàn làm việc, bàn tay siết chặt cây bút trong tay, giọng nói kìm nén trấn an cô: "Noãn Noãn, chuyện này sẽ không xảy ra nữa, về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Cố Noãn lặng lẽ cười, trái tim như rơi xuống: "Mặc Thần, em mệt, em muốn ngủ sớm."

"Được, vậy em ngủ sớm đi."

Cố Noãn ngắt cuộc gọi, tắt ngọn đèn ở cạnh giường.

Ngơ ngác nhìn về một hướng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, có bao nhiêu hy vọng... giờ đây, liền bấy nhiêu tuyệt vọng.

Nhắm mắt lại, Cố Noãn cắn chặt môi, ngón tay siết chặt góc chăn.

Gương mặt người đàn ông từ từ lộ ra sau chiếc mặt nạ bạc.

Gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, giọng điệu ngọt ngào nói ra những lời yêu thương, nhưng...

Tiêu Mặc Thần, vì sao, lại là anh...

Hai ngày sau.

Lục thị thành phố T,

Cảnh Dương đi vào văn phòng: "Nhị gia, một tháng trước tôi đã liên hệ với nhà thiết kế MK để đặt thiết kế váy cưới theo lệnh của ngài, bây giờ bảng thiết kế đã xong, phu nhân nếu biết nhất định sẽ rất vui."

Tiêu Mặc Thần gật đầu một cái: "Mấy ngày nay bên dì Mai thế nào rồi?"

"Không có, ngược lại Vinh tiểu thư đã xuất ngoại đi nước A."

"Không cần để ý cô ta. Nhân tiện, cậu chuẩn bị cho cuộc đấu thầu sao rồi."

"Nhị gia yên tâm, Tiêu Mặc Ninh sẽ rất nhanh vào lưới."

Sau khi Cảnh Dương rời đi, Tiêu Mặc Thần mở ngăn kéo lấy ra một bản vẽ thiết kế váy cưới dự phòng. Bản vẽ ngày được anh và một nhà thiết kế nổi tiếng cùng nhau thiết kế, anh nhớ rõ... cô muốn đi Milan học thiết kế váy cưới.

Cũng là rất thích nhà thiết kế này.

Xong khi giải quyết xong cuộc đấu thầu này, anh sẽ quay về A thành, cho cô một bất ngờ... anh sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ hoành tráng nhất.

Xem ra phải tăng tốc làm việc nhanh hơn.

Tiêu Mặc Thần cầm điện thoại di dộng lên gọi cho Cố Noãn, nhưng gọi hai cuộc không có ai nhận.

Nhìn đồng hồ chỉ mới 9h sáng, cô hẳn không làm gì, suy nghĩ liền gọi về máy bàn, không bao lâu lại truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: "Xin hỏi là ai?"

"Noãn Noãn, là anh."



Cố Noãn không nghĩ tới điện thoại di động ngừng reo, nhưng người gọi vào điện thoại bàn lại là anh: "Mặc Thần, có chuyện gì vậy? Em còn tưởng là ai."

"Anh gọi em hai cuộc nhưng em không nhận."

Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn cafe, mặt không biểu cảm nói: "Điện thoại của em để trong phòng, em định xuống uống nước thì nghe điện thoại bàn vang lên nên nhận nó."

"Không có gì đâu, Noãn Noãn, chắc phải đợi thêm mấy ngày nữa anh mới có thể quay về... anh đã bố trí sẵn vệ sĩ để đảm bảo an toàn cho em và các con."

Cô thản nhiên nói: "Ừm, sao lại nhiều ngày nữa mới về, có chuyện gì sao?"

"Ừm, gần đây Tiêu Mặc Ninh tham gia một dự án đấu thầu, anh cần xử lý một số chuyện. Sao vậy, nhớ anh không?"

Giọng nói của anh khàn khàn mơ hồ, mang theo chút mong đợi.

Cố Noãn nhẹ nhàng nhếch môi: "Đương nhiên."

Mấy ngày sau, buổi sáng Cố Noãn đưa hai con đến trường học.

Trên đường quay về, Cố Noãn nói tài xế thả mình xuống ở gần thư viện, cô muốn mượn thêm ít sách.

Tài xế vừa rời đi, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt Cố Noãn, một người đàn ông trung niên bước xuống xe: "'Cố tiểu thư, phu nhân nhà tôi muốn gặp cô một chút."

"Phu nhân nhà ông là ai?"

Cố Noãn được đưa đến một nhà hàng, vào phòng riêng, người đàn ông không nói phu nhân nhà họ là ai, nhưng cô đoán hẳn là... dì của Tiêu Mặc Thần.

Cố Noãn cúi đầu chào, ngồi xuống đối diện Lục Mai.

"Vị phu nhân này, chúng ta chưa từng gặp mặt, không biết hôm nay ngài muốn tìm tôi có việc gì?"

Lục Mai nhìn quản gia một cái, quản gia rời đi, bà lấy ra một tấm séc đặt trên bàn: "Cố tiểu thư, tôi cũng không muốn nhiều lời, rời khỏi cháu tôi."

Cố Noãn cầm tờ séc, nhìn giá rồi mỉm cười: "Phu nhân, có vẻ ngài không đúng, ngài cảm thấy... Mặc Thần giá rẻ như vậy sao?"

Lục Mai biến sắc: "Cô muốn bao nhiêu?"

Quả nhiên đúng như bà đoán, cô ta là một người phụ nữ tham lam và yêu tiền, dây dưa với A Thâm chỉ là vì tiền của A Thâm mà thôi.

"Phu nhân cũng biết, tôi bây giờ là vợ của Mặc Thần, một nửa tài sản của anh ấy là của tôi... Phu nhân nghĩ tôi sẽ rời bỏ Mặc Thần chỉ vì 2 tỷ?"

Cố Noãn nhếch khóe môi, nhìn Lục Mai bằng đôi mắt trong veo: "Phu nhân, điều này quá buồn cười."

Lục Mai tức đến ngón tay run rẩy, chỉ về phía cô: "Cố Noãn, cô đừng không biết liêm sỉ."

"Phu nhân, tôi và Mặc Thần đã kết hôn rồi, muốn tôi rời xa anh ấy thì mang một nửa gia sản ra cho tôi. Hoặc ra ngài đi làm công tác tư tưởng với anh ấy, nếu anh ấy nói muốn ly hôn với tôi, tôi lập tức ký tên, phu nhân... chút tiền này đuối được ai?"

Cố Noãn nói xong, uống một ngụm tra mùi thơm ngát có chút thưởng thức: "Phu nhân, ngài còn có chuyện gì sao?"

"Cố Noãn... tôi cho cô biết, chỉ cần có tôi... cô liền mơ tưởng dây dưa quấy rầy cháu tôi... Loại phụ tham lam hư vinh như cô tôi đã gặp nhiều... cô vĩnh viễn không thể bước qua của nhà họ Lục."

Ngón tay Cố Noãn chậm rãi siết chặt, khớp tay trở nên trắng xanh... Lục gia... haha... thật buồn cười.

Cô từng nghĩ... cô có thể không quan tâm... cô có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô không làm được.

"Bà Lục đúng không? Được rồi... tôi muốn 300 tỷ tiền mặt, đưa tôi 300 tỷ, nhớ kỹ, tôi muốn tiền mặt."

Nói xong, Cố Noãn đứng lên, cầm tấm séc 2 tỷ, ánh mắt lạnh lùng: "Tấm chi phiếu này, coi như hôm nay tôi đến gặp Lục phu nhân, phu nhân cho tôi tiền trà nước. Lục phu nhân, nếu không có chuyện gì tôi đi trước... đợi Lục phu nhân có đủ tiền cho tôi...chúng ta lại gặp."

Cố Noãn ra cửa đã bị hai vệ sĩ chặn lại.

Cô lặng lẽ nhìn về phía Lục Mai: "Lục phu nhân, còn có chuyện gì sao?"

Chuyện chưa xong còn mất 2 tỷ, toàn thân Lục Mai run rẩy: "Để cô ta đi."

Cố Noãn rời đi, quản gia đi tới hỏi Lục Mai: "Phu nhân... ngài thật sự đồng ý điều kiện của Cố tiểu thư sao?"

300 tỷ là con số không hề nhỏ, hơn nữa... nếu rút ra sẽ bị thiếu gia phát hiện.

"Người phụ nữ này phải rời khỏi A Thâm, dù là bao nhiêu tiền cũng được. Cái này cũng tốt, để A Thâm nhìn thấy rõ ràng bản chất tham lam hư vinh của cô ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.