Chương trước
Chương sau
Cố Noãn rời khỏi nhà hàng.

Gương mặt vẫn không có chút gì thay đổi, cho đến khi cho hai đứa trẻ đi ngủ, Cố Noãn nhốt mình trong phòng ngủ.

Cô lấy rượu từ trong tủ lên phòng, uống không dừng. Cô nghĩ khi say, cô sẽ tạm thời quên hết mọi thứ... nhưng mà, dưới sự thiêu đốt của cồn, cô càng nhớ rõ ràng hơn tất cả.

Lục Hàn Thâm... Tiêu Mặc Thần...

Vì sao?

Vì sao lại là cùng một người?

Người cô sợ nhất, hận nhất lại là người cô tin tưởng nhất, người cô yêu nhất...

Khó trách hắn đối tốt với Bảo Bảo và Bối Bối như vậy.

Khó trách khi vừa mới biết cô mang thai, hắn không hề yêu cầu cô phải phá bỏ, lúc đó cô còn cảm động trước sự bao dung của hắn... thì ra mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

Cô chỉ là con rối trong tay hắn.

Mọi thứ đều bị hắn khống chế.

Và cô lại ngu ngốc tin tưởng hắn.

Cố Noãn uống cạn chai rượu, nhìn đáy chai rượu, trầm mặc suy nghĩ.

Liệu bây giờ cô có nên giả vờ không biết gì như trước đây không?

Tiêu Mặc Thần... tại sao anh lại gạt tôi.

Vì sao?

Cô nhớ đến cảnh tượng trong phòng đấu giá, cô gặp anh, cứ nghĩ anh là sự cứu rỗi... nào ngờ, chính là địa ngục.

Bởi vì hắn, cô đã mất đi cuộc sống của mình.

Cô muốn bỏ trốn, nhưng giữa họ đã có hai đứa trẻ, cho nên cô mới do dự đến như vậy.

Cô ước gì không biết gì cả, cũng không gặp lại Tiêu Mặc Thần và cả Lục Hàn Thâm. Mẹ con của cô cứ trôi qua như năm năm vừa rồi.

Bảo Bảo và Bối Bối là con của hắn... nghĩ tới điều này chỉ khiến sự tổn thương trong trái tim cô trở nên nghiêm trọng.

Cố Minh Châu hẹn gặp Cố Noãn, lúc đầu cô từ chối, nhưng sau đó nghĩ tới những gì Cố Minh Châu nói, cô ta rõ ràng biết cái gì đó.

Ngồi đối diện Cố Minh Châu, Cố Noãn tỏ ra đầy chán ghét.

"Chị Noãn Noãn, chị có biết Tiêu Mặc Thần là Lục Hàn Thâm chưa?"

Cố Noãn không ngoài dự đoán, cô ta biết: "Muốn nói gì thì nói đi."

"Chị Noãn Noãn, chúng ta là chị em, đừng có xa cách như vậy, tôi cũng là em gái chị, cũng là vì chị mà suy nghĩ.

Em nên nói sớm cho chị, nhưng mà em sợ đả kích chị."

"Thu hồi bộ dạng đạo đức giả của cô lại và nên nói trọng điểm đi."

Cố Minh Châu lấy ra tấm chi phiếu, đặt lên bàn, đẩy nó về phía Cố Noãn: "Chị Noãn Noãn, đây là Tiêu tổng muốn tôi đưa cho chị, nói hy vọng chị có thể nhận lấy.

Cố Noãn nhìn tấm chi phiếu, lạnh lùng nở nụ cười: "Tôi không hiểu Tiêu Mặc Ninh có ý gì, tôi cũng không cần thứ này."

"Tiêu tống nói, hy vọng có thể hợp tác với chị."

"Giữa tôi và anh ta, không có gì để hợp tác."

"Chị Noãn Noãn, đừng quyết định quá vội vàng."

Cố Minh Châu mỉm cười, lấy trong túi ra một văn kiện, đưa cho Cố Noãn: "Chị Noãn Noãn nên xem một chút."

Cố Noãn mở tài liệu ra, nhìn qua liền giật mình: "Không thể nào?"

"Sao lại không thể nào? Chị Noãn Noãn nên xem kỹ vào, xem xong thì trả lời Tiêu tổng về việc có nên hợp tác hay không? Dù sao thủ đoạn của Tiêu Mặc Thần cô cũng biết rõ, chẳng lẽ cô nghĩ hắn sẽ vì cô, lần nữa từ bỏ tất cả mọi thứ?"

Cố Noãn quay về nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, lập xem từng tờ tài liệu.

Không ngờ chú Phương lại có mối quan hệ với ba của Tiêu Mặc Thần.

Ba mẹ của Tiêu Mặc Thần đã chết trong một tai nạn xe hơi... mà tai nạn lần này, chú Phương lại biết rõ tình hình nhưng không lên tiếng chỉ vì lợi ích.

Cố Noãn vuốt vuốt mi tâm, tư liệu cho thấy, Tiêu Mặc Thần gần đây muốn ra tay với Phương gia... muốn trả thù...

Anh ta muốn hủy Phương thị.

Điện thoại Cố Noãn vang lên, cô do dự mím môi, cuối cùng vẫn nhận.



"Cố tiểu thư, xem tài liệu thế nào?"

"Tiêu Mặc Ninh, tại sao tôi phải tin anh, chắc gì tài liệu này là sự thật."

Tiêu Mặc Ninh bình tĩnh trả lời: "Chuyện này người biết không nhiều, cô muốn biết thật giả liền hỏi một chút chồng của mẹ cô xem. Tiêu Mặc Thần sẽ không tha cho Phương thị, cô xem tư liệu cũng thấy, hắn đang chuẩn bị hạ thủ gia đình mới của mẹ cô."

Cố Noãn cắn răng: "Vậy anh muốn gì ở tôi?"

"Lấy cho tôi cái giá mà Lục thị đưa ra trong cuộc đấu thầu sắp tới."

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Cho dù cô hận Tiêu Mặc Thần, cho dù Tiêu Mặc Thần và chú Phương có thù oán gì, cô cũng không để kẻ ác độc hưởng lợi.

Tiêu Mặc Ninh cười nhạt: "Tôi tôn trọng quyết định của cô và sẽ không quấy rầy cô. Nhưng hãy cân nhắc một chút."

Cố Noãn gọi cho Hạ Đồng, cô muốn đi nước M thăm mẹ một chuyến.

Mẹ cô có cuộc hôn nhân không tốt đẹp với Cố Khang, hiện tại vô cùng hạnh phúc cùng chú Phương, cô không muốn mẹ cô một lần nữa gặp bất hạnh.

Cũng là muốn đem chuyện của Bảo Bảo và Bối Bối nói cho mẹ cô.

Cũng là muốn hỏi chú Phương chuyện năm đó vì sao ông lại không nói với ba của Tiêu Mặc Thần.

Nếu là trước kia cô sẽ tin tưởng Tiêu Mặc Thần có thể vì cô mà từ bỏ hận thù, nhưng bây giờ cô biết đây chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Có thể Tiêu Mặc Thần cũng không hề yêu cô.

Chẳng qua chỉ là vì hai đứa trẻ mà thôi.

Buổi tối, Cố Noãn nằm trên giường, xoa xoa mái tóc của Cố Bối.

"Mẹ ơi, khi nào thì ba về ạ."

"Bối Bối rất thích ba sao?"

Bối Bối cười rất ngọt ngào: "Đương nhiên là rất thích rồi."

Cố Noãn nhìn con gái với đôi mắt sáng ngời, nhưng cổ họng nghẹn lại: "Mẹ sẽ đi gặp bà ngoại trong mấy ngày tới, Bảo Bảo và Bối Bối ở lại đây cùng với ba có được không?"

Phía trước đầy rẫy nguy hiểm, cô muốn Bảo Bảo và Bối Bối có một cuộc sống an ổn.

"Vâng, nhưng Bối Bối cũng muốn đi gặp bà ngoại."

Cố Noãn mỉm cười: "Lần này mẹ đi gặp bà ngoại là có việc, con và anh trai ở đây cùng ba nhé."

"Vâng."

Buổi sáng, điện thoại của Cố Noãn vang lên, cô nhớ hôm nay là ngày Tiêu Mặc Thần quay về.

Gần đây anh gọi về cô thường trốn tránh, thật sự không biết phải nói chuyện gì.

Cô để điện thoại lên bàn, hiện tại chỉ 6h sáng, cô ra ngoài muốn mua chút sữa đậu nành nóng sáng sớm cho bọn trẻ.

Khi quay về, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen lướt qua, sau đó dừng lại, một người đàn ông bước xuống, Tiêu Mặc Thần nhìn cô và từng bước đi về phía cô.

Đem cô ôm vào lòng ngực, giọng nói có chút khàn khàn: "Noãn Noãn, em có nhớ anh không?"

Không đợi cô trả lời, anh lại nói: "Noãn Noãn, anh rất nhớ em, những ngày này anh đều rất nhớ em."

Cố Noãn một tay cầm sữa đậu nành nóng, một tay cầm bánh bao hấp, cũng đúng lúc để cô mượn có không cần ôm đáp trả, cô cong môi: "Anh về sáng sớm à, em nghĩ đến tối anh mới đến."

Hẳn là anh đã bay một đêm và ngồi xe hơn một giờ để trở về.

Cố Noãn lùi lại một bước nói: "Thả em ra trước đã."

Tiêu Mặc Thần phát hiện sự xa cách của cô, hơi buông lỏng cô ra: "Có phải em... giận anh sao?"

Cố Noãn tránh sang mọt bên, thanh âm bình tĩnh: "Anh có biết anh đã mất tích bao nhiêu ngày không? Anh nói đi hai ba ngày cuối cùng là đi tận mấy ngày."

"Noãn Noãn." - Tiêu Mặc Thần đưa tay nắm lấy tay cô nhưng bị Cố Noãn né tránh.

Cố Noãn quay người về cửa biệt thự nói: "Trước nhà ôm ôm ấp ấp không nên, em vào trước đây."

Cố Noãn đi vào bên trong, nhìn thấy Tiêu Mặc Thần những bình yên trong lòng cô bỗng vỡ nát.

Nhưng đồng thời cô phát hiện cô có thể nói chuyện và cười với anh dù biết anh là Lục Hàn Thâm.

Cố Noãn đi vào phòng bếp, đem sữa đậu nành cho vào nồi mở lửa nhỏ nấu lại.

Từ phía sau một đôi cánh tay ôm lấy cô, siết chặt quanh eo cô. Cố Noãn giật mình nhìn xuống bàn tay đang ôm mình.

"Tức giận?" - Giọng nói của anh mang theo đầy sự ôn nhu.



Cố Noãn muốn vùng khỏi cánh tay anh, lại phát hiện cô càng cử động, đôi tay sẽ càng ôm chặt hơn, cô chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Dì Châu sẽ rất nhanh tỉnh lại, anh mau buông em ra."

"Anh không buông." - Tiêu Mặc Thần vừa nói vừa nhẹ nhàng cắn lấy dái tai cô.

Cố Noãn rụt lại, hơi thở ấm áp của anh rơi vào cổ cô, khiến cô có chút không thoải mái, người đang ôn nhu với cô lại là Lục Hàn Thâm.

Ký ức u ám khiến cô không hề muốn nhớ tới.

Tiêu Mặc Thần nhận ra cô có gì đó không ổn, nhưng anh chỉ nghĩ cô đang không vui.

"Mặc Thần... dì Châu sắp tỉnh rồi, anh buông em ra đi... em đi gọi bọn trẻ dậy."

Cố Noãn dùng tay đẩy tay anh ta.

Tiêu Mặc Thần cụp mắt xuống, ngón tay khéo léo của anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Cố Noãn nhìn vào đôi mắt anh giật mình: "Em..."

Cô chưa kịp nói gì, Tiêu Mặc Thần cúi đầu, hôn lên bờ môi mềm mại của cô, nuốt chửng hết lời muốn nói.

Đôi mắt Cố Noãn mở to, lông mi khẽ run lên.

"Um...để...để em đi..." - Cô lắp bắp nói.

Thời gian này không ở bên cô, anh nhớ cô đến điên cuồng. Sau khi giải quyết xong, trong đêm liền muốn bay về bên cạnh cô, anh muốn dành cho cô một bất ngờ, anh muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng nhất.

Anh muốn cô trở thành Tiêu phu nhân một cách quang minh chính đại.

Từ khi biết anh là Lục Hàn Thâm, Cố Noãn không có cách nào hôn anh thân mật như vậy. Nụ hôn này... khiến cô nhớ đến chuyện đã xảy ra ở phòng đấu giá năm đó.

Vận mệnh nực cười khi họ là cùng một người.

Bên tai truyền đến tiếng mở cửa.

Cố Noãn chợt giật mình.

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Sữa đậu nành trong nồi lọc cọc sôi lên, sủi bọt trắng xóa.

Giọng nói của dì Châu vang lên: "Phu nhân, cô ở phòng bếp sao?"

Cố Noãn nhìn gương mặt anh ở rất gần, nhỏ giọng: "Dì Châu đến, anh mau buông em ra."

Nhưng Tiêu Mặc Thần vẫn không buông.

Ngược lại, hôn cô một nụ hôn sâu hơn.

Tiêu Mặc Thần giữ cô thật chặt trong tay, nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, nghe ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên, buông lỏng cô ra, nhẹ giọng bên tai cô hỏi: "Bây giờ còn giận anh không?"

Cố Noãn: "..."

Nhìn ánh mắt ranh mãnh của anh, Cố Noãn thở dài, lắc đầu: "Không giận nữa."

Tiêu Mặc Thần buông cô ra được mấy giây, dì Châu đã bước vào.

Nhìn thấy Tiêu Mặc Thần cũng ngơ ngác vài giây, sau đó mỉm cười: "Thiếu gia, ngài về rồi."

Cố Noãn xấu hổ nói: "Dì Châu, dì giúp con dọn đồ ăn sáng, con đi gọi bọn trẻ."

Tiêu Mặc Thần nhìn thấy cô chạy trên lầu, hơi mỉm cười, dời bước lên lầu muốn đi tắm.

Ăn sáng xong, hai người đưa bọn trẻ đi học, trên đường về, Cố Noãn nhận được một cuộc điện thoại.

"Cố tiểu thư, có thời gian không? Phu nhân mời cô đến gặp một chút. Tiền cô muốn chúng tôi đã chuẩn bị xong, hy vọng cô có thể tuân thủ lời cô đã hứa."

Là quản gia của Lục phu nhân.

Cô mỉm cười: "Vẫn là nhà hàng lần trước?"

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Mặc Thần nhìn nụ cười trên môi cô, nụ cười càng lúc càng sâu: "Có chuyện gì mà em vui vẻ như vậy?"

Cố Noãn đáp: "Có người nói cho em 300 tỷ để cho em rời khỏi anh, anh nói xem đó có phải rất có lời không?"

Tiêu Mặc Thần nhướng mày: "Anh chỉ có đáng giá 300 tỷ thôi sao?"

Tiêu Mặc Thần hơi suy nghĩ, đáy mắt lóa lên.

Cố Noãn ra vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng mà em đã đồng ý rồi, cũng không thể không đi... hơn nữa, Tiêu tiên sinh bây giờ 300 tỷ cũng không có..."

Tiêu Mặc Thần bây giờ đã mất đi Hưng Thịnh, không có Tiêu gia ủng hộ, nhìn bề ngoài đúng là không có được 300 tỷ... Cố Noãn muốn khiến anh chính miệng nói ra, anh không chỉ có mỗi Hưng Thịnh, phía sau còn có Lục Thị.

Cô muốn chính miệng anh thừa nhận một thân phận khác của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.