Chương trước
Chương sau
A thành,

Tiêu Mặc Thần nhận được cuộc gọi từ Cảnh Dương: "Nhị gia, tiểu thiếu gia bà tiểu thư đúng là ở trong biệt thự cùng Lục phu nhân, nhưng tôi căn bản không có cơ hội tiếp cận. Hôm nay tôi tiến vào Lục gia nhưng Lục phu nhân không cho tôi vào... hẳn là đang phòng bị tôi. Buổi trưa hôm nay, tôi nhìn thấy Vinh tiểu thư từ bên trong đi ra.."

Vinh Giang Linh.

Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt đáp: "Tôi hiểu rồi."

"Nhị gia, dạng này tôi nghĩ ngài cần đích thân tới."

Cúp điện thoại, Tiêu Mặc Thần đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, anh biết dì Mai không có tâm tư phức tạp như vậy... duy nhất có thể giải thích chính là Vình Giang Linh đã làm.

Bất quá anh có chút ngoài ý muốn, chính là Từ Vân lại nghe lời Vinh Giang Linh.

Tiêu Mặc Thần lại bấm một số khác: "Điều tra mối quan hệ giữa Từ Vân và Vinh Giang Linh."

Xem ra anh đã quá coi thường Vinh Giang Linh.

Cố Noãn gõ cửa thư phòng, mang một ly sữa bước vào: "Mặc Thần, có tin tức gì của Bảo Bảo và Bối Bối không?"

"Noãn Noãn, tới đây, ngồi xuống đi."

Tiêu Mặc Thần đứng lên, cầm lấy ly sữa, nắm tay cô kéo đến ghế sô pha cùng ngồi xuống: "Noãn Noãn... anh đã biết bọn trẻ đang ở nơi nào, bọn trẻ bây giờ đang rất tốt... em yên tâm."

"Cũng đúng... dù sao bọn trẻ cũng là con của hắn... hắn sao có thể tổn thương Bảo Bảo và Bối Bối. Nhưng hắn không thể dùng thủ đoạn này cướp bọn trẻ khỏi em..."

Cố Noãn cắn môi: "Mặc Thần... anh biết... người tên Lục Hàn Thâm kia không?"

Tiêu Mặc Thần vô tình cụp mắt xuống, che giấu thâm trầm trong mắt: "Noãn Noãn... anh không biết...ở A thành có rất nhiều họ Lục. Chuyện bọn trẻ bị bắt cóc cảnh sát đã lập án, cũng tìm được người họ Từ và tài xế. Em yên tâm, bây giờ quan trọng nhất là em phải chăm sóc bản thân thật tốt, ngày mai anh có việc đi T thành một chuyến."

"T thành?" - Cố Noãn có chút kinh ngạc: "Mặc Thần, anh đến T thành làm gì?"

"Anh đi thăm dì của anh."

Lần trước cô nhớ Tiêu Mặc Thần nói rằng muốn cô đi gặp người thân của anh.

Chắc hẳn là dì này.

"Em có phải đi cùng anh không?"

"Lần sau anh sẽ đưa em đi cùng, em cứ yên tâm ở nhà, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì cả."

Lúc Tiêu Mặc Thần rời đi là lúc 11h tối, thấy Cố Noãn nằm trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi, anh mới chậm rãi đứng dậy rời đi.

Nhưng sau khi anh rời đi, hai mắt Cố Noãn mở ra.

Cô ngồi dậy tựa đầu vào cạnh giường. Không phải cô không muốn tin Tiêu Mặc Thần, nhưng hành vi mấy ngày qua của anh khiến cô... có chút ngoài ý muốn.

Hoặc là chính anh thật sự không quan tâm đến Bảo Bảo và Bối Bối... dù sao bọn trẻ cũng không phải là con của anh.

Hoặc là... chính anh đã biết gì đó... cho nên không có chút nào lo lắng.

Nhưng dù là điểm nào, Cố Noãn đều cảm thấy...không muốn tin vào điều đó.

Một đêm, cô không thể chợp mắt.

.......

T thành,

Lục gia,

Người hầu cầm hai ly sữa đi xuống lầu không khỏi thở dài, tiểu thiếu gia và tiểu thư không chịu ăn gì... khóc đến mức ai nghe cũng phải đau lòng... người hầu ai nấy cũng âm thầm suy nghĩ phu nhân làm vậy là không đúng.

Nhưng không ai dám nói ra.

Nhìn thấy người đàn ông từ phía ngoài đi vào liền kinh ngạc: "Thiếu gia."

Lục Hàn Thâm gật đầu, đưa tay nới lỏng cà vạt, người hầu nhanh chóng chạy lên lầu: "Phu nhân, phu nhân, thiếu gia đã về rồi."

Lục Mai vui mừng: "Thật sao, còn không mau gọi cho Vinh tiểu thư báo tin."

"Vâng."

Lục Mai bước nhanh xuống lầu, nhìn thấy người ngồi trên ghế sô pha, bà bước tới nói: "A Thâm, con về sao không báo trước cho dì một tiếng."

Lục Hàn Thâm cởi bộ âu phục ra đặt lên ghế, nheo mắt cười: "Dì Mai, dì cũng mang con của con đi mà không gọi con một tiếng."

Lục Mai nhíu mày: "A Thâm, con nói lời này là ý gì?"

"Dì Mai, lý do hôm nay con đến đây, hẳn là dì cũng tinh tường. Bảo Bảo và Bối Bối là con của con, con tư nhiên là muốn đưa bọn trẻ đi."



"Nếu như dì không đồng ý thì sao? Con đã giấu giếm dì lâu như vậy... dì là bà nội của bọn trẻ...A Thâm, người phụ nữ đó có gì tốt... con vì cô ta mà phải làm đến mức này?"

"Dì Mai, dì cũng biết, con và Noãn Noãn cách biệt 5 năm, năm năm qua một mình cô ấy luôn mang theo hai đứa trẻ. Mong dì để con đưa bọn trẻ về, tâm trạng của một người mẹ mất đi con mình, dì có thể hiểu được."

"Con..."

"Khó trách...khó trách hai đứa trẻ này náo loạn như vậy, xem ra chính là có một người mẹ không có dạy dỗ cho nên mới dạy dỗ con cái thành cái dạng này. Vậy nên... di tuyệt đối sẽ không cho cháu nội của dì trở về... hai đứa trẻ sẽ được chăm sóc tốt nhất ở đây." I

Lục Hàn Thâm mím môi: "Dì Mai..."

"A Thâm, bây giờ con không nghe lời dì nói nữa sao? Con đi đến đây chỉ để gây gổ với dì sao?"

"Dì Mai, dì biết con không có ý này."

Lục Mai đưa tay lên đỡ trán, người hầu vội chạy đến: "Phu nhân, người sao rồi... có phải chứng nhức đầu tái phát sao? Tôi sẽ đi lấy thuốc ngay."

Lục Hàn Thâm nhìn Lục Mai uống thuốc, đến cùng cũng là người cho anh hơi ấm người mẹ khi anh cần nhất, cũng là người anh kính trọng nhiều năm: "Dì Mai, dì không khỏe sao?"

Người hầu đáp: "Phu nhân là bệnh nhức đầu cũ, bác sĩ nói không được kích thích, cũng không nên để phu nhân lo lắng quá."

"Nếu vậy thì dì nghỉ ngơi đi, con lên lầu nhìn xem Bảo Bảo và Bối Bối được chứ?"

Lục Mai thấy Lục Hàn Thâm không còn khăng khăng đưa người đi nữa, bà gật đầu nói với người hầu: "Cô đưa thiếu gia lên phòng bọn trẻ, mang thêm bánh và nước trái cây lên đó."

Lục Hàn Thân bước vào phòng, nhìn thấy Cố Bảo đang ngồi ở bàn đọc sách, sau đó nhìn thấy Cố Bối đang nằm trên giường với đôi mắt đỏ hoe, anh lấp tức bước tới.

Cố Bối thấy có người đi tới, mở mắt cảnh giác, sau đó liền nghe anh trai gọi: "Ba."

Cố Bối lập tức ngồi dậy, nhào vào lòng Tiêu Mặc Thần, giọng trẻ con đầy ủy khuất: "Ba ơi."

Cố Bảo cũng đặt quyển sách xuống, chạy tới.

Tiêu Mặc Thần bế hai đứa trẻ và nói: "Xin lỗi, ba đến muộn." •

Cố Bối khóc òa lên: "Ba ơi, sao giờ ba mới đến, mẹ đâu rồi?"

Tiêu Mặc Thần xoa đầu an ủi: "Mẹ đang ở nhà, mẹ đặc biệt lo lắng cho các con."

Cố Bảo cũng vỗ vỗ lưng em gái, sau đó nghiêm túc nói: "Ba, bọn con muốn về nhà, không muốn ở đây, ở đây thật đáng sợ."

Bà lão đó cứ bắt họ gọi bà ấy là bà nội.

Cố Bối cũng khóc không ngừng: "Ba ơi, con và anh trai không muốn ở đây, ba mang bọn con về nhà được không, con muốn mẹ."

"Được, ba sẽ mang các con về... nhưng cách con cũng ngoan ngoãn nghe lời bà được không, bà dù sao cũng là bà nội của các con biết không? Bà nội vì quá nhớ các con, cho nên mới gấp gáp mang các con tới đây."

Tiêu Mặc Thần lau nước mắt cho con gái, nhìn con gái khóc đến như vậy trong lòng anh cũng khó chịu: "Bối Bối, ba hứa với con, ở lại đây vài ngày, ba cũng sẽ ở lại đây sau đó đưa các con về nhà."

Cố Bảo cau mày: "Ba, người đó thật sự là bà nội chúng con sao?"

"Đúng vậy."

Cố Bối lè lưỡi: "Nhưng bà nội quá đáng sợ."

Tiêu Mặc Thần cho hai bọn trẻ ăn uống xong, người hầu đi vào liền nói: "Thiếu gia, Vinh tiểu thư... đang ở dưới."

Tiêu Mặc Thần cho Bối Bối ăn phần bánh mì cuối cùng, sau đó lau miệng cho con bé: "Hai con ở trong này chơi, ba ra ngoài một chút, không cần lo lắng, một lát nữa sẽ lên với các con."

Cố Bối ôm lấy tay anh: "Ba, ba thật sự sẽ không rời đi phải không?"

"Đương nhiên, nếu đi ba sẽ đưa các con cùng trở về, mẹ các con đang ở nhà đợi chúng ta."

Lúc Lục Hàn Thâm đi ra khỏi phòng bọn trẻ thì Vinh Giang Linh cũng bước ra khỏi phòng của Lục Mai.

"Hàn Thầm." - Vinh Giang Linh nở một nụ cười tinh xảo.

Lục Hàn Thâm nhìn cô ta, giọng nói xa cách: "Vinh tiểu thư."

Vinh Giang Linh bước tới bên cạnh anh, gương mặt lộ ra một vết ửng đỏ: "Hàn Thâm... anh về khi nào vậy, em không biết anh đã về."

Lục Hàn Thâm hừ lạnh một tiếng: "Vinh tiểu thư không biết, tôi lại cảm thấy không có chuyện gì mà Vinh tiểu thư không biết. Có những thứ tôi không thích nói toạc ra, hy vọng Vinh tiều thư biết tư trọng..."

Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Hàn Thâm, Vinh Giang Linh giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao cô ta cũng có Lục Mai trợ giúp.

"Hàn Thâm, ý anh là sao, em không hiểu... em mới cùng dì Mai từ nước M trở về nên không biết gì cả, nhưng hai đứa trẻ thật sự rất đáng yêu.

"Còn cần tôi nhắc nhở cô sao?" - Đôi mắt Lục Hàn Thâm sắc bén như chim ưng: "Vinh đại tiểu thư, cô hãy thu hồi tâm tư của cô, thứ không nên muốn thì đừng si tâm vọng tưởng. Tôi rất cảm kích cô thời gian qua đã ở bên cạnh dì Mai, nhưng những thứ đó không phải là thứ cô có thể uy hiếp tôi."

Vinh Giang Linh cắn môi: "Hàn Thâm... anh thật sự đã hiểu nhầm..."



"Vinh tiểu thư, muộn rồi, không tiễn."

Nói xong, Lục Hàn Thâm đi về phía phòng ngủ của mình...

Vinh Giang Linh nghe cửa đóng "ầm" một tiếng, cô ta dậm chân, siết chặt hai tay..

Cố Noãn nhìn thấy một dãy số xa lạ gọi đến.

"Xin chào, xin hỏi bạn là ai?"

"Mẹ..."

Cố Noãn giật mình, nghe giọng của Cố Bối mà không thể tin được: "Bối Bối, Bối Bối, con đang ở đâu? Phải là Bối Bối không?"

"Mẹ, là con... mẹ, mẹ đừng lo lắng, con và anh trai rất tốt.. ba nói, mấy ngày nữa sẽ đưa bọn con trở về."

"Thật sao, các con không sao là được rồi." - Cố Noãn lúc này mới ngồi xuống: "Bối Bối... hiện con đang ở cùng ba sao?"

"Vầng, chúng con đang ở nhà bà nội."

Bà nội?

Cố Noãn cau mày: "Bối Bối, bà nội là sao?"

Thanh âm cô bé rất nhỏ: "Chính là bà nội đó mẹ, là ba nói... người đó chính là bà nội. Mẹ... con rất nhớ mẹ... con không thích bà nội này... bà ấy rất hung dữ... bà ấy hung dữ với con và anh trai... cũng hung dữ với ba."

Cố Noãn hạ giong, ngón tay nắm chặt: "Bối Bối, bây giờ ba có ở bên cạnh con không?"

"Không... ba ra ngoài, bà nội cũng ra ngoài... ở nhà chỉ có con và anh hai. Anh hai đang đọc sách trên lầu, con chán quá nên chạy xuống gọi cho mẹ... ở đây có rất nhiều dì làm việc... đúng rồi mẹ ơi, ba không cho con gọi điện thoại cho mẹ, con bí mật gọi cho mẹ, mẹ đừng nói cho ba nhé."

Cố Noãn cau mày, chậm rãi cụp mắt xuống, khó nhọc nói ra một chữ: "Ừm."

"Bối Bối, con và anh trai mấy ngày nay đều ở trong nhà bà nội sao? Ba lúc nào tới tìm các con?"

"Vâng, hôm qua ba đến, mẹ, sao mẹ lại không đến cùng ba."

"Cho nên ...Bối Bối..con hãy nói mẹ biết một cách cẩn thận. Con đã ở nhà bà nội năm ngày rồi phải không? Bà nôi là người đã đưa con đi phải không?"

Cố Noãn cắn từng chữ, khẩn trương muốn biết đáp án.

Trong lòng cô hiện rất hỗn loạn.

Cố Bối vẫn nói: "Dạ, con mở mắt ta là đã ở trong nhà bà nội rồi. Mẹ, khi nào thì mẹ mới đến đón con."

Cố Noãn nghe câu trả lời của con gái, đôi môi cắn đến muốn bật máu, trong nháy mắt thấm sương mù...

"Bối Bối, ngoan, mẹ..."

"Mẹ, con phải cúp máy... có dì đến, các dì không cho con gọi điện thoại."

Cố Noãn nghe bên kia đã cúp máy, nhưng cô vẫn bất động.

Ngồi trên giường cả buổi chiều, trong đầu Cố Noãn lãng vảng những gì Cố Bối nói.

Ở nhà của bà nội?

Ba cũng ở đó.

Tiêu Mặc Thần cũng ở đó.

Hằn là đang ở nhà người dì mà anh nhắc tới.

Trong đầu Cố Noãn nghĩ đến một ý tưởng mà cô không dám tin...

Từ tỷ là người của Lục Hàn Thâm.

Chị ta bắt cóc con của cô và những đứa trẻ đưa đến nhà dì của Tiêu Mặc Thần.

Vậy... chị Từ và Tiêu Mặc Thần có quan hệ gì?

Cô không muốn tin.

Chẳng lẽ vì Tiêu Mặc Thần đều biết rõ nên mới không tỏ ra chút nào lo lắng.

Cố Noãn vẫn luôn cho rằng Lục Hàn Thâm đưa Bảo Bảo và Bối Bối đi, nhưng bây giờ... vì sao lại là ở với dì của

Tiêu Mặc Thần.

Lục Hàn Thâm - Tiêu Mặc Thần.

Đôi mắt xinh đẹp của Cố Noãn từ từ mở to.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.