Tiêu Mặc Thần vừa xuống máy bay, điện thoại liền reo lên, nhìn dãy số trong điện thoại, có chút cau mày, đưa đồ vật trong tay cho Cảnh Dương, lập tức nghe điện thoại.
"Dì Châu, có chuyện gì sao?"
"Thiếu gia, ngài cuối cùng cũng về đến, không xong, tiểu thiếu gia và tiểu thư đều mất tích..."
Tiêu Mặc Thần cả kinh, nhanh chóng bình tĩnh lại nói: "Tôi lập tức trở về, dì chăm sóc phu nhân thật tốt."
......
Cố Noãn nhìn thấy Tiêu Mặc Thần trở về, cô gần như chạy thật nhanh đến chổ anh: "Mặc Thần... phải làm sao đây?"
"Đừng khóc, sẽ không sao đâu, có anh ở đây."
Tiêu Mặc Thần ôm cô vào lòng mím chặt đôi môi mỏng, anh nắm lấy đôi tay Cố Noãn, cảm thấy bàn tay cô lạnh lẽo, cúi người bế cô đi lên lầu.
Đặt Cố Noãn lên giường, đắp kín chăn cho cô, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu: "Mọi chuyện giao hết cho anh, đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Cố Noãn nắm thật chặt tay anh, nhìn vào mắt anh: "Mặc Thần... em có chuyện muốn nói với anh."
Tiêu Mặc Thần nắm lấy tay cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đã cho Cảnh Dương đi tìm tung tích bọn trẻ, em đừng quá lo lắng... bắt cóc đơn giản chỉ là vì tiền... mọi chuyện đều có anh ở đây."
"Không phải... không phải..."
Cố Noãn vừa khóc nấc vừa lắc đầu, không biết nên nói với Tiêu Mặc Thần thế nào về chuyện đã xảy ra giữa cô và
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-cung-tong-tai-tan-nhan/3629362/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.