Dương Uyển Linh ngây người, trong lúc đang rối rắm tìm cách để ở lại thì bất ngờ có cơ hội từ trên trời rơi xuống. Đây chẳng lẽ là buồn ngủ gặp chiếu manh trong truyền thuyết?
Cô đương nhiên rất sẵn lòng ở lại nhưng vẫn phải tỏ ra lưỡng lự, đợi sau khi Hứa Vân Thùy đáp ứng, cô mới nhận lời bà.
Ngồi thêm một lát, Lâm Hồng Nguyệt có lẽ lo con trai nhịn lâu sẽ “hỏng” nên lên tiếng đuổi khéo: “Mấy đứa chắc cũng mệt rồi nhanh về phòng nghỉ ngơi đi, không cần ngồi với cô chú đâu.”
Trong lòng mọi người đều đang có toan tính riêng, nghe bà nói thế, không ai từ chối, lục tục đứng dậy rời đi.
Lâm Hồng Nguyệt làm rất tốt vai trò của một chủ nhà hiếu khách, tự tay đưa Dương Uyển Linh cùng Hứa Vân Thùy lên phòng.
Dương Uyển Linh vào phòng dành cho khách chưa lâu, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa, cho rằng là Diệp Gia Quân đến, cô vội đi tới mở cửa.
“Vân Thùy?” Cô kinh ngạc nhìn người đứng trước cửa.
Hứa Vân Thùy trông có vẻ rất nôn nóng, không kịp giải thích gì nhiều, ngắn gọn giục: “Chị mau đi theo tôi.”
Dương Uyển Linh ngớ ra, không đi theo Hứa Vân Thùy ngay, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu cơ?”
Hứa Vân Thùy nhìn cô chằm chằm, cẩn thận nhả ra từng chữ: “Yên tâm. Tôi sẽ không hại chị. Đi thôi, chúng ta không có thời gian.”
“Hứa Vân Thùy không phải người xấu?” Trong đầu chợt nhớ tới lời Diệp Gia Quân nói lúc trong nhà vệ sinh, Dương Uyển Linh không tiếp tục truy hỏi, hơn nữa cũng muốn biết cô ta sẽ đưa mình đi đâu, vì vậy cô liền đồng ý đi theo.
Dọc đường đi, Dương Uyển Linh phát hiện Hứa Vân Thùy rất quen thuộc nơi đây, đi liền một mạch, không hề ngó nghiêng nhìn quanh. Khi đi tới một căn phòng cuối hành lang trên tầng ba, cô ta dừng lại, nghiêng mặt nhìn cô: “Đến rồi ở đây.”
Dương Uyển Linh còn đang nghĩ xem ở đây là có ý gì, đã thấy Hứa Vân Thùy giơ tay mở cửa, rồi bất ngờ đẩy cô vào trong.
“Chị ở yên trong đây, đừng ra ngoài, nhớ đó.”
Hứa Vân Thùy vừa dứt lời, cửa phòng cũng lập tức đóng sầm lại.
Trong phòng chỉ có một ánh đèn nho nhỏ, nhìn qua trông khá tối tăm, Dương Uyển Linh không kịp quan sát, xoay người toan mở cửa hỏi cho ra lẽ: “Này Vân Thùy…”
Khi tay mới chạm vào tay nắm cửa, Dương Uyển Linh đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, miệng cũng bị bịt kín. Cô sợ hết hồn, hoảng loạn giãy giụa, bên tai lại nghe đối phương khe khẽ nhắc nhở: “Suỵt. Đừng lên tiếng.”
Đồng thời ngoài cửa cũng vang lên giọng nói của Diệp Gia Tuấn: “Vân Thùy, cô đứng trước cửa phòng Gia Quân làm gì?”
Dương Uyển Linh biết người đang ôm mình là Diệp Gia Quân thì không chống cự nữa, ngoan ngoãn gật đầu, sau kéo tay anh xuống khỏi miệng cô, hồi hộp chờ đợi Hứa Vân Thùy trả lời.
Rất nhanh, cô đã nghe thấy Hứa Vân Thùy hớn hở kể: “Tất nhiên để vào trong rồi. Anh biết không cô Lâm Nguyệt bỏ thuốc vào rượu của Gia Quân, muốn để em tối nay ngủ với anh ấy. Sau khi gạo nấu thành cơm thì hai bọn em sẽ tổ chức đám cưới đấy.”
Mặc dù trước đó, Dương Uyển Linh đã biết nhưng vẫn nhịn không được nghiêng đầu nhìn về sau. Nào ngờ, Diệp Gia Quân thuận thế nâng cằm cô lên hôn xuống, xông vào khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô, hôn vừa vội vàng lại kịch liệt.
Dương Uyển Linh bị hôn choáng, bên tai truyền đến tiếng rống giận của Diệp Gia Tuấn: “Không được.”
Hứa Vân Thùy cũng hét lên: “Tại sao lại không được? Anh có quyền gì cấm em chứ? Bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Diệp Gia Tuấn hạ thấp giọng khuyên nhủ: “Trong lòng nó không có cô, cô làm vậy sẽ không hạnh phúc đâu, đừng tốn công vô ích.”
Hứa Vân Thùy bật cười thành tiếng: “Anh quản nhiều rồi đấy. Tại sao anh ấy có thể ngủ với vợ chưa cưới của anh mà không thể ngủ với tôi?”
Diệp Gia Tuấn giận dữ gào lên: “Hứa Vân Thùy, cô không được phép nhục mạ Nhã Thi.”
Hứa Vân Thùy cũng tức giận không kém: “Diệp Gia Tuấn có phải não anh bị úng nước rồi không? Hạ Nhã Thi đã phản bội anh, hại chân anh ra nông nỗi này. Vậy mà bây giờ anh vẫn còn đứng ra bênh vực cho cô ta?”
Bên ngoài cãi nhau ỏm tỏi, trong phòng lại là một mảnh nóng rực.
Tay Diệp Gia Quân lần tìm cúc áo rồi nhanh chóng cởi ra, chẳng mấy chốc váy áo trên người Dương Uyển Linh đều rơi hết xuống đất.
Nụ hôn bắt đầu rơi xuống cổ, xương quai xanh. Sau đó gáy Dương Uyển Linh bị ngậm lấy, cảm giác tê dại nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Dương Uyển Linh run rẩy, mở to hai mắt, trọng lượng cơ thể dựa hết vào người phía sau, căng thẳng thở dốc: “Đừng... dừng lại đi... bọn họ còn ở bên ngoài.”
Đáp lại lời cầu xin của Dương Uyển Linh, chính là bàn tay càng thêm càng rỡ. Cô cắn chặt môi, ngăn tiếng rên rỉ sắp sửa bật ra khỏi miệng.
Bỗng nhiên, Diệp Gia Quân đẩy Dương Uyển Linh về phía cửa, lần nữa áp lên lưng cô, sau đó mạnh mẽ đi vào.
Đột ngột đến mức khiến Dương Uyển Linh gần như muốn thét lên, may thay cô vẫn kịp nhớ ra ngoài cửa còn có người, thế nên nhanh chóng cắn chặt cổ tay.
Khoảng cách này gần tới mức, Dương Uyển Linh tưởng chừng hai người kia đang đứng bên cạnh cô cãi nhau, làm cô sợ hãi, căng thẳng quá chừng, nhưng càng như vậy thì sự kích thích và hưng phân lại càng dâng trào, nhấn chìm lấy cô.
Diệp Gia Tuấn hừ lạnh: “Chuyện của Nhã Thi không cần cô khoa tay múa chân.”
“Ồ! Vậy chuyện của em cũng không liên quan đến anh. Anh tốt nhất đừng có nhúng tay vào, ngày mai ngoan ngoãn gọi em bằng một tiếng em dâu đi.”
Tay nắm cửa bất ngờ bị vặn mở.
Dương Uyển Linh giật mình, đôi mắt ngập hơi nước trợn lớn, cả người phút chốc căng cứng.
Giọng nói nặng nề kèm theo tiếng thở gấp gấp phả đến bên tai: “Uyển Linh thả lỏng, không thôi tiểu Gia Quân hỏng đấy.”
Dương Uyển Linh khóc không ra nước mắt, cuống quýt đẩy người phía sau: “Mau... đi ra.”
Diệp Gia Quân càng ôm chặt hơn, cắn lên vành tai Dương Uyển Linh: “Đừng động... nếu không sau này tiểu Gia Quân không thể chơi đùa với em được nữa đâu.”
Ngoài cửa lại vang lên tiếng Diệp Gia Tuấn: “Hứa Vân Thùy, cô đừng có làm bừa.”
Tay nắm cửa “im ắng” trở lại.
Dương Uyển Linh thở hắt ra, nghe thấy Hứa Vân Thùy ra điều kiện: “Không làm bừa cũng được thôi, chỉ cần anh phối hợp, tối nay em sẽ không bước vào phòng anh ấy nửa bước.”
“Phối hợp như thế nào?”
“Ngủ với em.”
Sau câu nói của Hứa Vân Thùy, ngoài cửa đột nhiên trở nên yên tĩnh. Phải mất một lúc, Diệp Gia Tuấn mới lần nữa mở miệng: “Được. Đi theo tôi.”
Dương Uyển Linh cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn, hóa ra Hứa Vân Thùy thích Diệp Gia Tuấn.
“Là anh chưa tốt nên mới khiến bà Diệp mất tập trung như thế.” Diệp Gia Quân cưỡi khẽ ngậm lấy vành tai Dương Uyển Linh, lời vừa dứt, hông anh lập tức cử động, “tấn công” mạnh mẽ và điên cuồng xem như trừng phạt.
“A…” Dương Uyển Linh ngửa cổ, hô hấp dồn dập.
Giữa những đợt va chạm dồn dập, Dương Uyển Linh mông lung nghĩ, hình như Diệp Gia Tuấn và Hứa Vân Thùy đã đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa mới ló dạng đã nghe thấy tiếng hét thất thanh như muốn xé rách cả bầu trời của Lâm Hồng Nguyệt.
“Á Á Á.” Lâm Hồng Nguyệt hùng hổ xông vào phòng, “Thằng con trời đánh sao con dám chà đạp con gái nhà người ta thế này? Ôi chết mất thôi.”
Giọng nói của Lâm Hồng Nguyệt tràn ngập tức giận nhưng ý cười lại đong đầy trên mặt, cảm thấy trước đây mình hiền quá, nếu sớm biết chỉ cần một chút thuốc mà có thể khiến con trai bà dù bài xích, dị ứng với phụ nữ cũng biến thành "như sói như cọp" thế này thì bà đã sớm ra tay rồi.
“Chết mất thôi, Gia Quân ơi là Gia Quân.” Bà vừa đi tới bên giường vừa cất giọng than thở.
“Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Diệp Gia Kha mai phục sẵn ở cửa, đợi nghe đến câu “Gia Quân ơi là Gia Quân” thống nhất từ tối đêm qua, ông liền hùng hổ lao vào phòng.
Lâm Hồng Nguyệt dừng bước, quay sang nhìn Diệp Gia Kha, âm thầm giơ ngón cái tỏ ý diễn tốt lắm, tiếp đó nhào qua túm lấy cánh tay ông gào khóc tố cáo: “Anh xem con trai anh đã làm ra chuyện tốt gì rồi kìa. Nó dám... nó dám ngủ với Vân Thùy. Giờ em phải ăn nói làm sao với bố mẹ con bé đây.”
Diệp Gia Kha bị lắc đến chóng mặt, vẫn phải tỏ ra giận dữ mắng: “Thằng nhóc bất hiếu này, ngày càng không ra gì, hôm nay anh phải dùng gia pháp với nó thôi.”
Dương Uyển Linh bị tiếng ồn ào đánh thức, nhíu mày mở mắt, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người giữa phòng. Cô lập tức tỉnh táo, mở to mắt, khi thấy rõ đó là bố mẹ của Diệp Gia Quân thì hết cả hồn, ôm chăn ngồi bật dậy.
Dương Uyển Linh cùng Diệp Gia Kha bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Cô bối rối đến mức chẳng nói nên lời, còn ông lại là quá đỗi ngạc nhiên, há hốc mồm miệng sững sờ.
Diệp Gia Kha bỗng đứng đực ra, không nói năng tiếng nào, Lâm Hồng Nguyệt cho rằng ông lại giở chứng, buồn bực cấu mạnh vào tay ông, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tập trung vào.”
Diệp Gia Kha há miệng, một lúc lâu mới thốt ra được: “Không phải Vân Thùy là... là Uyển Linh.”
“Cái gì Uyển Linh?” Lâm Hồng Nguyệt cau mày khó hiểu, xoay đầu ra sau lưng, ngay lập tức cằm muốn rớt xuống đất, kinh hãi lắp bắp: “Uyển... Linh? Sao con... sao con ở đây?”
Đối mặt với tình huống bất ngờ này, Dương Uyển Linh nhất thời không biết nên giải thích thế nào cho ổn, muốn cầu cứu Diệp Gia Quân nhưng lại sợ khiến bố mẹ anh nghi ngờ cho nên ấp úng mãi: “Cô chú... con... con…”
Lâm Hồng Nguyệt mất một lúc mới phản ứng lại, nhào tới bên giường giơ tay đập xuống người Diệp Gia Quân vẫn còn đang say ngủ: “Trời đất quỷ thần ơi! Gia Quân, Gia Quân con mau ngồi dậy giải thích cho mẹ nghe xem, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Diệp Gia Quân vốn tỉnh từ lâu nhưng vẫn vờ như bản thân bị Lâm Hồng Nguyệt đánh đến tỉnh, khó chịu ngồi dậy cằn nhằn: “Ồn ào chết đi được. Mới sáng sớm mẹ đến phòng tìm con có việc gì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]