Bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, Diệp Gia Quân ngừng lại, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Dương Uyển Linh tỏ ý không sao, sau đó nắm ngược lại tay cô, kể tiếp: “Mà chân của Diệp Gia Tuấn, là do anh ta phát hiện ra mối quan hệ giữa anh và Hạ Nhã Thi, trong một lần uống rượu say mà xảy ra tai nạn.”
Dương Uyển Linh lặng đi, cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng vượt xa sức tưởng tượng của cô.
“Có lẽ, Hạ Nhã Thi cũng không ngờ đến.” Diệp Gia Quân nở nụ cười chế giễu, trong giọng nói ẩn chứa trào phúng xen lẫn phẫn nộ, “Tất cả những thứ cô ta tốn bao nhiêu công sức lên kế hoạch lại chỉ bởi chân Diệp Gia Tuấn tàn phế mà đổ sông đổ biển. Vì để tiếp tục giấc mộng của mình, cô ta lần nữa nhắm mục tiêu sang người anh, bày kế để sinh ra Gia Minh.”
Dương Uyển Linh không tài nào hiểu nổi, vị trí phu nhân chủ tịch đó có ma lực gì mà có thể khiến cho Hạ Nhã Thi xem tình yêu là trò đùa, day dưa cùng lúc cả hai người đàn ông như thế. Cô khó chịu hỏi: “Vậy cô ta với anh họ anh…”
Chưa cần nghe hết câu, Diệp Gia Quân đã hiểu Dương Uyển Linh muốn hỏi gì, anh nói: “Nhà họ Diệp đương nhiên không chấp nhận Hạ Nhã Thi, hôn ước của hai người họ bị hủy bỏ, đồng thời ép cô ta ra nước ngoài, còn về phần Gia Minh thì tuyên bố với người ngoài, mẹ của Gia Minh vì khó sinh mà qua đời.”
“Hóa ra là vậy.” Dương Uyển Linh sáng tỏ, mọi nghi vấn trong lòng đều được giải đáp, Trần Văn Thành không nói dối, ông chỉ là nói theo cách được công bố ra bên ngoài mà thôi. Giờ đây biết được sự thật từ chính miệng Diệp Gia Quân nói, cô cảm thấy rất vui, có lẽ anh đã không còn xem cô là người ngoài nữa rồi.
Diệp Gia Quân kề sát mặt tới, chóp mũi cọ nhẹ lên má cô, khe khẽ cất lời: “Tất cả mọi chuyện anh đều kể cho em nghe hết rồi, bà Diệp còn giận anh nữa không?”
Đề tài ban đầu đột ngột quay về, Dương Uyển Linh tuy không khó chịu, tức giận như trước nữa nhưng giận dỗi thì vẫn còn đó, chống hai tay lên ngực Diệp Gia Quân, dùng sức đẩy ra, trừng mắt: “Chuyện anh thân mật với Hứa Vân Thùy thì có liên quan gì?”
Diệp Gia Quân bật cười, giơ tay véo mũi Dương Uyển Linh, chọc: “Bà Diệp ghen đấy à?”
Mặt cô nhoáng cái đỏ lên nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy.”
Diệp Gia Quân không tiếp tục ghẹo Dương Uyển Linh nữa, khuôn mặt phút chốc nghiêm túc trở lại: “Mẹ anh bỏ thuốc... vào ly rượu, muốn anh qua lại với Hứa Vân Thùy, hơn nữa Diệp Gia Tuấn cũng đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cho nên anh bất đắc dĩ phải làm thế.”
Dương Uyển Linh giật mình, qua một lúc vẫn chưa thoát khỏi trạng thái khiếp sợ: “Cô nôn nóng mong có con dâu cũng không lấy làm lạ, nhưng anh ta sao phải nhìn chằm chằm chúng ta?”
Diệp Gia Quân mỉm cười, kiên nhẫn dẫn dắt Dương Uyển Linh đi tìm đáp án: “Em nghĩ xem, vợ chưa cưới và em họ xảy ra loại chuyện này, em cảm thấy tâm trạng của Diệp Gia Tuấn sẽ thế nào?”
Chưa đợi cô trả lời, anh đã hỏi tiếp: “Không những thế, anh còn lấy đi quyền thừa kế đáng lý thuộc về anh ta. Anh ta sẽ không hận sao? Sẽ không tìm cách trả thù anh sao?”
Dương Uyển Linh nhăn mặt, không khỏi thấy bất bình thay cho anh: “Đấy không phải lỗi của anh, là Hạ Nhã Thi làm, chính cô ta khiến Diệp Gia Tuấn ra nông nổi này. Người anh ta nên hận phải là cô ta mới đúng.”
“Nhưng anh chính là nguyên nhân gián tiếp hại anh ta.” Diệp Gia Quân cau mày, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ, “Tình yêu anh ta dành cho Hạ Nhã Thi rất điên cuồng, có thể ví đó như một căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Ngày đó, khi biết cô ta phản bội, lợi dụng, xem anh ta như quân cờ hay thậm chí đến lúc hai chân bị tàn phế, anh ta đều không trách cô ta, nằng nặc một hai muốn cưới cô ta cho bằng được. Nếu nhà anh không can thiệp không biết cô ta còn gây ra chuyện gì nữa.”
Dương Uyển Linh vừa cảm động, hâm mộ lại vừa không biết phải làm sao với cách yêu mù quáng của Diệp Gia Tuấn đối với Hạ Nhã Thi. Cô thở dài, có chút nói không nên lời: “Chuyện này cũng quá là gì rồi.”
Diệp Gia Quân hôn lên chóp mũi cô, nhịn cười thăm dò: “Diệp phu nhân còn trách anh nữa không?”
Dương Uyển Linh không đẩy anh ra như hai lần trước, đón nhận hơi thở nóng hổi phả lên mặt, cả người mất tự nhiên lí nhí nói: “Hết trách rồi.”
Diệp Gia Quân không nói gì, môi anh từ trên chóp mũi Dương Uyển Linh trượt xuống, hé miệng ngậm lấy hai cánh môi đỏ hồng ướt át, điên cuồng dùng sức cắn mút, sau lại nôn nóng vọt vào trong khoang miệng, “càn quét” đến nghiêng trời lệch đất.
Dương Uyển Linh bị hôn tới đầu váng mắt hoa, hiểu lầm được hóa giải cảm xúc trong lòng liền trở nên thăng hoa, kích động cực kì. Cô vòng tay ôm lấy cổ Diệp Gia Quân, hoàn toàn dựa vào lồng ngực anh, nhiệt tình hôn đáp trả.
Diệp Gia Quân hôn rất lâu, đến khi môi lưỡi Dương Uyển Linh tê rần sắp mất hết cảm giác, anh mới lưu luyến buông ra, rồi nhanh chóng lướt xuống cần cổ trơn bóng trắng mịn, vừa hôn vừa **** ***. Hai tay cũng không rảnh rỗi, vội len lỏi vào trong áo.
Lý trí bị hành động đột ngột của Diệp Gia Quân gọi về, Dương Uyển Linh cuống quýt đè chặt hai bàn tay đang làm loạn lại: “Anh... mau dừng lại đi, đây là nhà vệ sinh, sẽ có người vào bất cứ lúc nào đấy.”
“Không dừng được, anh bị bỏ thuốc đấy.” Diệp Gia Quân ngẩng mặt, ngậm lấy vành tai cô, cất giọng nặng nề dụ dỗ, “Ngoan nào, để anh làm.”
Hơi thở nóng rực phả ra cùng cảm giác tê dại ở trên tai, khiến tim Dương Uyển Linh run rẩy, nhiệt độ cơ thể phút chốc tăng vọt, ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội hơn, từng tấc da thịt cũng bắt đầu dâng lên khao khát muốn có anh. Cái cảm xúc đó quá mức mãnh liệt, muốn lờ đi cũng không được, làm cô hoang mang, hoảng hốt: “Đừng nói em cũng bị bỏ thuốc nha?”
“Chính xác.” Diệp Gia Quân khàn khàn đáp, bàn tay trượt ra khỏi áo rơi lên cặp đùi non mịn, giọng nói cố ý đè thấp, trông vô cùng quyến rũ, mê hoặc lòng người, “Anh sẽ giúp em thoải mái.”
Hai chân Dương Uyển Linh mềm nhũn, vội vươn tay bám vào người Diệp Gia Quân, ngăn cho mình không trượt xuống, theo sự trêu chọc mỗi lúc một tăng lên của anh, hơi thở cô càng thêm dồn dập.
Giữa lúc “dầu sôi lửa bỏng” thế này, tay nắm cửa đột nhiên động đậy, tiếp nối sau đó là tiếng gõ cửa có tiết tấu.
Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc!
“Gia Quân? Em ở bên trong đấy à?”
Dương Uyển Linh giật bắn, hồn vía thiếu chút nhảy ra khỏi thân xác, hốt hoảng đẩy Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân không buông, ôm chặt lấy Dương Uyển Linh hơn, gục đầu lên hõm cổ cô, buồn bực mắng nhỏ một câu: “Mẹ kiếp.”
Cách một lớp cửa, tiếng gõ cửa và giọng nói của Diệp Gia Tuấn vẫn không ngừng kiên trì vang lên: “Em ở bên trong à Gia Quân? Gia Quân?”
Dương Uyển Linh nghe mà sốt hết cả ruột, không biết có phải do ảo giác hay không mà cô cảm thấy theo động tác gõ cửa của Diệp Gia Tuấn, lưng cô cũng run lên bần bật. Cô nắm vai Diệp Gia Quân lắc lắc, anh ngước mắt nhìn, cô liền dùng khẩu hình miệng nói: “Anh mau trả lời đi.”
Cốc cốc cốc! Cửa phòng lại bị gõ vang.
Mặt Diệp Gia Quân xị xuống, điều chỉnh lại hơi thở, không tình nguyện lên tiếng: “Em đây.”
Diệp Gia Tuấn thôi gõ cửa, tuy nhiên vẫn cất giọng hỏi thăm đồng thời giải thích nguyên nhân anh ta ở đây: “Em ổn chứ? Chú thím thấy em ở trong này lâu sợ em xảy ra chuyện gì nên bảo anh đi xem.”
Diệp Gia Quân không mặn không nhạt đáp: “Em ổn.”
Tay nắm cửa chợt động đậy, cùng lúc đó lại nghe Diệp Gia Tuấn nói: “Vậy em mở cửa ra đi, anh nhìn xong mới yên tâm được.”
Dương Uyển Linh lúc này lại bỗng nhiên trở nên bình tĩnh đến lạ, dùng khẩu hình miệng nói: “Em vào phòng vệ sinh.”
Sau đó, cô chui ra khỏi lồng ngực Diệp Gia Quân, không kịp chỉnh lại quần áo, đã vội vã hướng phòng vệ sinh đi tới.
Diệp Gia Quân mặc dù rất bực bội khi bị phá đám giữa chừng, nhưng cũng hiểu rõ đây là thời điểm mấu chốt, không thể khiến Diệp Gia Tuấn nổi lên nghi ngờ được. Anh giữ lấy cánh tay Dương Uyển Linh, ghé sát đến bên tai cô, nhanh chóng dặn dò: “Tối nay em nhớ ở lại, còn nữa Hứa Vân Thùy không thích anh.”
Trong đầu chợt vụt qua ý nghĩ nào đó nhưng Dương Uyển Linh không kịp nắm bắt, cũng không có thời gian nghĩ sâu hơn, gật đầu đồng ý rồi rảo bước đi nhanh.
Diệp Gia Quân cũng nhanh chóng sửa sang lại quần áo, tóc tai, sau khi cảm thấy ổn thỏa liền vươn tay mở cửa. Thứ đầu tiên lọt vào mắt anh chính là nụ cười ôn hòa dễ gần mãi luôn treo trên gương mặt người nọ, không hiểu sao anh chợt có xúc động muốn đánh người.
Ánh mắt Diệp Gia Tuấn lướt qua người Diệp Gia Quân nhìn vào bên trong thăm dò: “May quá không sao, em làm anh hết hồn đấy.”
“Em sao có thể xảy ra chuyện gì được.” Diệp Gia Quân vờ như không phát hiện ra, bước ra ngoài, “Chúng ta đi thôi.”
Diệp Gia Tuấn thu lại ánh mắt, “ừ” một tiếng, nhìn theo bóng lưng anh, khuôn mặt anh ta trầm xuống, không khỏi cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.
Diệp Gia Quân đi được mấy bước phát hiện phía sau không có động tĩnh, trong lòng phút chốc căng thẳng, ngoài mặt lại tỏ ra bình tĩnh, quay đầu hỏi: “Anh không đi sao? Muốn đi vệ sinh à?”
Diệp Gia Tuấn lắc đầu, bánh xe lăn chuyển động, vượt qua người anh.
Người Diệp Gia Quân thả lỏng, không dấu vết liếc nhìn vào nhà vệ sinh, sau đó tăng tốc đuổi theo Diệp Gia Tuấn.
Dương Uyển Linh áp sát tai lên cửa nghe ngóng, qua một lúc không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì nữa, cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc đi đường cô cứ sợ Diệp Gia Tuấn sẽ bất thình lình xông ra, nhưng may mắn là trên đường đi đến phòng khách không có gặp qua. Khi cô sắp bước vào phòng thì chạm mặt Diệp Gia Minh. Còn chưa kịp nói gì, cô đã bị cậu nhóc kéo vào trong.
Trong phòng khách, mọi người đều đã có mặt đông đủ, ngồi trên ghế dài là bố mẹ Diệp Gia Quân và Diệp Gia Tuấn, còn anh với Hứa Vân Thùy ngồi ở ghế đơn bên cạnh.
“Hai đứa mau lại đây ăn trái cây nào.” Lâm Hồng Nguyệt nhìn về phía cửa thúc giục, đợi hai chị em ngồi xuống ghế xong, bà cười, đẩy đĩa trái cây đến trước mặt cô, “Cô đang định lên phòng Gia Minh gọi con xuống đấy. Ăn đi con.”
“Dạ.” Dương Uyển Linh đưa cho Diệp Gia Minh miếng táo - loại trái cây cậu thích ăn nhất, còn bản thân thì cầm lên dưa hấu.
Lâm Hồng Nguyệt nhìn cách cô quan tâm cháu bà, nhịn không được cười tủm tỉm.
Trên tivi đang phát về một chương trình truyền hình thực tế, Dương Uyển Linh bị cơn nóng trong người quấy nhiễu, xem được vài phút liền nhịn không được lén lút nhìn người nào đó ở phía đối diện.
Diệp Gia Quân không biết đang nói cái gì mà Hứa Vân Thùy cười phá lên vui vẻ, nhìn từ bên ngoài, trông bọn họ thật hài hòa, hợp nhau, rất giống một đôi. Nếu một tiếng trước cô chứng kiến cảnh tượng này, cô chắc chắn sẽ cảm thấy thật khó chịu, nhưng hiện tại chỉ thấy tò mò, không biết anh lại đang mưu tính chuyện gì trong đầu.
Trong lúc Dương Uyển Linh đang suy nghĩ vẩn vơ, Lâm Hồng Nguyệt đột nhiên đề nghị: “Uyển Linh, Vân Thùy, hai đứa có tí rượu trong người tối nay đừng về, ở lại nhà cô ngủ một đêm cho an toàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]