Ở trong vòng tay ấm áp của anh, Đồng Tịch hốt hoảng ngồi dậy.
“Em sao vậy?”
Đồng Tịch nắm lấy tay anh.
“Ông xã! Bà nội, em… Lúc anh vừa rời khỏi bà đã chạy ra ngoài. Em và mọi người đã chia ra tìm nhưng…”
Anh áp lên mặt cô.
“Anh đã cho người đưa bà về nhà an toàn. Em đừng hốt hoảng như vậy.”
Đồng Tịch như thở phào. Lúc đó, ánh mắt ông ta rất đáng sợ. Rất may mắn là anh đã xuất hiện kịp lúc. Nếu không cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
[…]
Tô Khuynh uống khá say ngồi co rút lại ở mộ của chồng mình. Chính tay bà tiếp tay để Lục Tôn hại chết ông. Càng nhớ đến những việc ấy bà lại khó chịu bấy nhiêu. Đã hơn tám giờ tối, gió càng thêm lạnh.
“Lục Chính! Ông hận tôi lắm đúng không? Cũng phải thôi, đến tôi còn hận chính bản thân mình.”
Càng nói bà càng cười lớn nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Giọt nước mắt của sự hối tiếc nhưng tất cả đã muộn màng.
Bóng người cao gầy thoáng che lấy ánh sáng mờ ảo nơi bà đang ngồi. Tô Khuynh từ từ ngẩng mặt lên.
Lục Tử Ngôn khụy xuống khoát áo lên người bà.
“Mẹ cảm thấy ngồi ở đây tự trách bản thân mình có ích sao. Đó là mẹ cam tâm tình nguyện không ai ép buộc mẹ cả.”
Bà siết chặt chiếc áo khoác trong tay nhìn anh.
“Louis! Con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Anh đứng dậy.
“Con không có quyền nói tha thứ hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388946/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.